"Tiểu thư, nô tỳ ghé thăm người một chút xem người còn có cái gì phân phó. Thiếu cái gì nói cho ta biết, ta lập tức sai người đưa tới cho người." Lý di nương đợi nửa ngày Tiếu Tĩnh mới chậm rãi đứng dậy phất phất tay "Các ngươi tất cả đi xuống đi, ta có lời muốn nói cùng di nương."
Sau khi chờ nha hoàn ma ma gác cửa lui ra Tiếu Tĩnh đi vào nội thất lấy ra một áo lụa nửa trong suốt đưa cho Lý di nương, Lý di nương nhìn áo lụa một chút liền đỏ mặt, lúng túng nhìn Tiếu Tĩnh "Tiểu thư, đây là. . ."
"Nam nhân đều thích cái này, di nương cũng nghìn vạn lần không nên không từng thấy qua nữ tử thanh lâu múa xiếc, các nam nhân đều nói nữ tử thanh lâu đê tiện không chịu nổi, các nữ nhân đều nói các nàng là dụ dỗ nam tử, thế nhưng di nương thử ngẫm lại, người nam nhân nào không bỏ thê tử của chính mình đi thanh lâu tìm niềm vui, nữ nhân nào không muốn dụ dỗ nam nhân ôm lấy bản thân vào lòng? Chuyện khuê phòng dễ nắm lòng nam nhân ở chỗ tình thú, nam nhân đều mong muốn nữ nhân của mình ở trong khuê phòng quyến rũ nhiều vẻ, ở trước mặt người khác cao quý đoan trang, di nương cảm thấy thế nào?"
"Di nương, ta dạy cho người cái này là sợ phụ thân không lâu liền chán ghét người, nếu là không có nhiều điều mới mẻ, người thế nào có đầy đủ thời gian vào ở trong lòng của ông chứ?" Tiếu Tĩnh cũng biết quyến rũ không đáng để yêu say đắm, thế nhưng nàng cũng chưa từng thử qua. Kiếp trước chính mình cũng không có vui vẻ chơi mấy thứ này, nghĩ đến người nam nhân nào có thể chịu được cái này?
"Cái này nô tỳ tất nhiên là biết." Lý di nương gật đầu.
"Mặc vào xem một chút đi. Ta sẽ chải giúp người một búi tóc thích hợp." Tiếu Tĩnh hoàn hồn nhìn Lý di nương nói.
Mấy ngày nay nàng luôn luôn nghĩ những chuyện bừa bộn, sau đó tư tưởng sẽ không giải thích được như đi vào cõi thần tiên, cuối cùng hay đờ ra, nếu là nha hoàn không gọi liền cứ như vậy ngốc nghếch ngây ngô một ngày đêm.
"Di nương có cái gì phải che che giấu giấu, ta cũng đâu có nhìn lén ngươi, lẽ nào di nương muốn dùng loại tư thế này đối mặt cha?" Tiếu Tĩnh nghĩ có chút buồn cười.
Sau khi giúp Lý di nương phân phó nàng ta thay y phục đi làm việc khác, Lý di nương cầm áo lụa cực kì cao hứng đi, Tiếu Tĩnh cầm sách lên kế tục nằm trên ghế quý phi tại chỗ xem, nha hoàn ma ma gác cửa tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Buổi chiều, Vương ma ma người đầy bụi đất đã trở về, mang theo lòng của Tiếu Tĩnh cuối cùng cũng rớt xuống, mặc kệ kết quả như thế nào, người đã trở về luôn luôn tốt, sau khi Vương ma ma cầm trà trong tay uống một hơi cạn sạch vội vàng bẩm báo với Tiếu Tĩnh "Đúng như những gì tiểu thư nghĩ , lúc ta đến nhà Trần ma ma liền biết được phụ thân của nàng ta đã qua đời rất nhiều năm trước, hết thảy những gì nàng ta nói với Lão Phu Nhân đều là giả, mà nàng trở lại nhà một vài ngày sau liền bị người giết chết, thế nhưng trước khi bị giết nàng ta đã đưa cho hàng xóm cái này, nói là nếu như tương lai có một nữ tử tên là Tiếu Tĩnh tìm đến thì giao cái này cho nàng, ta nghĩ người nàng ta nói đến chắc là tiểu thư đi."
Tiếu Tĩnh tiếp nhận một khối vải rách, mặt trên rậm rạp chằng chịt chữ viết "Tiểu thư, ma ma thực sự có lỗi với người, Vương di nương từng sai khiến ta giúp nàng diệt trừ phu nhân và người, ta không dám chống đối cũng không dám nói cho phu nhân biết, khi ta nhìn phu nhân bị chính tay Ngô ma ma đẩy xuống sông thì nội tâm của ta luôn tự trách làm cho ta không cách nào an lòng, thật may ta đã cứu người, ta biết nàng ta sẽ không bỏ qua cho ta, sở dĩ ta đi, ta không muốn liên lụy đến người, cũng không dám nói cho người biết Vương di nương là kẻ thù của người, ta sợ người làm chuyện điên rồ. Ma ma có lỗi với người, mong muốn có một ngày người có thể thấy ma ma sám hối." Tiếu Tĩnh trầm mặc hồi lâu, nàng không thể lý giải Trần ma ma tại sao phải làm như vậy, nhưng trong lòng càng thêm kiên định sẽ không bỏ qua cho Vương di nương.