Hiện tại Chân Nguyệt không biết những người bị mộ binh giờ thế nào, nàng không kìm được mà thốt ra suy nghĩ ấy.
Kiều Triều đáp: "Thực ra, sau khi bị mộ binh chắc cũng chưa thể lên chiến trường ngay, vẫn cần phải qua một thời gian huấn luyện."
Chân Nguyệt thở dài: "Hy vọng là thế." Nhưng dù huấn luyện gì đi nữa, cảm giác như cũng chỉ là những kẻ c.h.ế.t thay thôi."Thôi, ngủ đi." Nàng lấy cây quạt dưới chân đưa cho Kiều Triều,"Quạt một chút, tắt đèn rồi ngủ."
"Ừ."
Thời gian trôi qua, những con heo còn lại trong nhà cũng dần bán hết, một phần cho khách của Hướng đồ tể, hai con khác bán cho Chu gia. Kiều gia lại kiếm được hơn hai mươi lượng bạc.
Mùa thu hoạch lúa tới, cả nhà, trừ Chân Nguyệt, đều ra đồng gặt lúa. Họ còn thuê thêm người giúp, cả Tiểu Hoa cũng ra đồng nhặt những bông lúa rơi rớt.
Sau khi lúa được cắt xong, mọi người lại phải đập thóc, phơi lúa dưới nắng. Kiều gia bận rộn đến mức không có thời gian để đưa đồ ăn, nhưng lương thực là quan trọng nhất.
Rơm rạ sau đó cũng được phơi khô, chất đống trên chuồng bò. Đôi khi bò còn ngẩng đầu lên ăn rơm, và rơm cũng có thể dùng để nhóm lửa nấu cơm.
Ở nhà, Chân Nguyệt cũng phụ giúp tuốt lúa, phơi thóc, nhưng điều quan trọng nhất với nàng là chuẩn bị bữa ăn ngon cho mọi người.
Dù có làm bao nhiêu món ngon, thì cả nhà ai nấy đều gầy đi vì mùa gặt vất vả, nhưng ai cũng thấy hài lòng với kết quả thu hoạch. Từng bao thóc được đưa vào nhà, và nỗi lo thiếu lương thực trong lòng Chân Nguyệt dần dịu bớt.
Buổi tối, Chân Nguyệt lại tiếp tục dẫm lưng cho Kiều Triều. Dạo gần đây, Kiều Triều vất vả nhiều, da hắn cũng đen hơn hẳn, nên Chân Nguyệt sẵn lòng giúp hắn thư giãn.
"Ta muốn mua thêm đất để cày," Chân Nguyệt nói.
Kiều Triều cứng người,"Bây giờ chúng ta là cũng rất mệt mỏi. Thêm đất nữa liệu chúng ta có trồng kịp không? Thuê người làm thì cũng tốn kém, mà lúc trước nàng cũng nói không có phòng cho người ở."
Chân Nguyệt thở dài,"Ừ, cũng đúng. Dạo này nghe tin tức từ biên giới chẳng mấy tốt lành, ta lo tình hình không ổn." Quân đội cần lương thảo, phía Nam lại gặp thiên tai, năm nay chắc chắn lương thực sẽ không đủ. Nàng sợ lo quan phủ lại tăng thuế.
Kiều Triều cũng nghe tin về biên giới, trước đó Chung Gia Hàng đã nói với hắn rằng triều đình có vẻ đang cân nhắc việc cầu hòa. Nhưng không biết hoàng đế có quyết định đánh tiếp hay cầu hòa.
Hôm nay Kiều Nhị và mọi người sau khi đưa rau trở về, lại sắp xếp lại lương thực như thường lệ. Mỗi lần bán đồ ăn xong, họ đều mua thêm chút lương thực để dự trữ.
"Đại tẩu, hôm nay giá lương thực tăng lên rồi, lúa tăng năm văn, lúa mạch tăng ba văn, còn đậu nành thì tăng hai văn," Kiều Nhị nói.
Tiền thị thêm vào: "Giá cả tăng cao như vậy, nên chúng ta chỉ mua được ít thôi. Không hiểu sao bỗng dưng giá lương thực lại tăng mạnh thế."
Chân Nguyệt và Kiều Triều liếc nhìn nhau, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an.
"Có lẽ không phải tự dưng tăng đâu. Kiều Đại, huynh bảo nương đưa tiền, rồi cùng cha đi huyện mua thêm lương thực ngay," Chân Nguyệt dặn.
Việc cho Kiều Đại Sơn đi cùng là vì Kiều Nhị và Kiều Tam vừa mới trở về sau chuyến đi bán rau, Chân Nguyệt lo họ quá mệt nên để họ ở nhà nghỉ ngơi.
Kiều Nhị ngạc nhiên: "A? Sao lại phải mua thêm? Nhà mình vừa mới thu hoạch lương thực mà." Hiện giờ, mỗi căn phòng và cả hầm trong nhà đều đầy ắp lương thực, không lo thiếu ăn hay không đủ nộp thuế.