Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 251




"Chúng ta gọi Kiều Đại hoặc Kiều Nhị ra ngoài, bảo Trân Nương đi cầu xin họ. Nam nhân mà, thấy một nữ nhân yếu đuối cầu xin chắc chắn sẽ đồng ý thôi," Trương Đại Ngưu nói.

Bà Trương ngẫm nghĩ: "Nhưng nếu Chân thị – phụ nhân đanh đá đó không đồng ý thì sao?"

Trương Đại Ngưu cười nham hiểm: "Nếu không đồng ý, chúng ta sẽ vu cáo họ quấy rối Trân Nương, đòi bồi thường!"

Bà Trương cắn môi, nhớ lại chuyện hôm nay, rồi gật đầu: "Được! Làm vậy đi!"

Cả hai lập tức bàn bạc kế hoạch, không thèm quan tâm đến ý kiến của Lâm Trân Nương. Đối với họ, nàng không có quyền lên tiếng.

Sáng hôm sau, không có việc gì đặc biệt, Kiều Triều ra ngoài sớm để đốn củi. Chân Nguyệt không đi cùng.

Bà Trương đứng ngoài cửa nhìn thấy Kiều Triều đi vào rừng, liền nhanh chóng trở về nhà, nói với Trương Đại Ngưu và Lâm Trân Nương.

"Một lát nữa, nhớ phải làm Kiều Triều đồng ý thuê ngươi. Bằng mọi cách, nếu không ngươi biết hậu quả rồi đấy!" Bà Trương trừng mắt đe dọa Lâm Trân Nương.

Lâm Trân Nương sợ hãi co rúm lại, gật đầu,"Vâng, nương."

"Bây giờ ngươi đi ngay đi!"

Lâm Trân Nương nhanh chóng cầm một cái rổ nhỏ, rồi đi theo hướng Kiều Triều vào rừng. Khi Kiều Triều đang chuẩn bị đốn củi, Lâm Trân Nương đột ngột xuất hiện.

"Kiều Đại ca!"

Vừa thấy nàng, Kiều Triều đã cảm giác có chuyện không hay. Hắn định cầm đồ rời đi thì Lâm Trân Nương bỗng quỳ xuống trước mặt, khóc lóc: "Kiều Đại ca, xin huynh cho ta làm việc ở nhà huynh đi. Ta chỉ cần 150 văn thôi, cầu xin huynh, việc gì ta cũng làm, kể cả..."

Nói đến đây, Lâm Trân Nương ngượng ngùng cúi đầu: "Kể cả huynh muốn làm gì ta cũng được, ta nhất định sẽ nghe lời. Nếu huynh không đồng ý, ta sẽ đi chết, Kiều Đại ca -" Nàng nhìn Kiều Triều bằng ánh mắt yếu đuối, đáng thương.

Kiều Triều nghe đến đoạn "làm gì cũng được" mà cảm thấy ghê tởm. Ánh mắt Lâm Trân Nương làm hắn nổi da gà. Kiều Triều cảm thấy tình huống này thật khó chịu.

Kiều Triều cau mày, nghĩ thầm hôm nay quả là xui xẻo, lần sau ra ngoài nhất định phải dẫn Chân thị theo. Hắn nói lớn: "Không đời nào!"

Nói xong, Kiều Triều xoay người định bỏ đi, nhưng Lâm Trân Nương đột ngột lao tới, định ôm lấy chân hắn. Kiều Triều vội nhảy sang một bên, khiến Lâm Trân Nương ngã nhào xuống đất.

Hắn lùi lại mấy bước, cảnh cáo: "Ngươi đừng làm trò ăn vạ. Ta chưa đụng gì đến ngươi đâu!"

Lâm Trân Nương bò dậy, tiếp tục cầu xin: "Kiều Đại ca, xin huynh, việc gì cũng được mà!" Nói rồi nàng bắt đầu cởi quần áo.

Kiều Triều lập tức quay lưng bỏ chạy. Ngay lúc đó, bà Trương và Trương Đại Ngưu – đã theo dõi từ xa – liền lao ra. Trương Đại Ngưu chắn đường Kiều Triều, hét lên: "Kiều Đại! Ngươi dám quấy rối thê tử ta! Ta sẽ báo quan!"

Bà Trương ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa la lớn: "Ai da! Gia đình bất hạnh quá! Kiều Đại, nếu ngươi không cho chúng ta một lời giải thích, ta sẽ đi báo quan, buộc tội ngươi tội lưu manh! Tội nghiệp nàng dâu nhà ta, nó chỉ lên núi hái nấm thôi, không ngờ lại gặp phải tên cầm thú như ngươi!"

Kiều Triều vừa nhìn qua đã biết ngay đây là mưu kế của nhà Trương, liền hỏi lạnh lùng: "Các ngươi muốn gì?"

Trương Đại Ngưu không ngần ngại nói: "Nhà ngươi phải thuê Trân Nương nhà ta về làm việc, mỗi tháng trả 500 văn, nếu không ta sẽ đi báo quan!"

Bà Trương thêm vào: "Đúng vậy! Còn phải bồi thường chúng ta ít nhất hai lượng bạc!"