Xem Mệnh

Chương 20




Ta đáp: "Ừm..."

 

Hắn lại nói: "Nhưng ngươi thật sự đã ăn vụng mười cái bánh bao thịt."

 

Ta im bặt.

 

Hắn nói: "Được rồi, ngươi còn lời nào muốn nói với hắn không? Ta sẽ mang hắn vào cung, e là sau này các ngươi không còn cơ hội gặp lại nhau nữa."

 

Ta suy nghĩ một chút, quả thật là còn.

 

"Tạ Tư Hoài, ta nói cho ngươi biết..."

 

Bùi Lăng cũng vểnh tai lên nghe.

 

"Chuyện bói quẻ giả sẽ bị giảm thọ, ta lừa ngươi đấy."

 

Hắn có lẽ không ngờ rằng cả đời lợi dụng con gái, cuối cùng lại bị chính đứa con gái vô dụng nhất hãm hại.

 

Trong phút chốc, hắn tức giận đến mức cắn lưỡi, m.á.u tươi nhuộm đỏ miếng vải nhét trong miệng.

 

Tạ gia bị diệt môn.

 

Bùi hoàng hậu lúc này mới biết, đây là một vở kịch lớn do ta và Hoàng thượng cùng nhau dàn dựng.

 

Dù sao hắn cũng là thiên tử, người đã nhìn thấu ta. Ta tiến cung giải thích với Hoàng hậu.

 

"Tạ Tư Hoài nắm giữ thế lực lớn trong triều, muốn nhổ cỏ tận gốc không phải chuyện dễ dàng, trừ phi gán cho hắn một tội danh lớn... Ta bói ra hắn sớm có ý định tạo phản, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi."

 

Bùi hoàng hậu giận dỗi trách ta: "Nàng lừa gạt bổn cung khổ sở quá! Ba ngày một bữa thịt kho tàu..."

 

Ta vội vàng thanh minh: "Chuyện này là thật mà! Sư phụ ta đã nói với ta!"

 

Bùi hoàng hậu thở dài: "Không được, bổn cung phải giận nàng thêm mười ngày nửa tháng nữa."

 

"Vậy, mười ngày nửa tháng sau ta sẽ lại đến thỉnh an người."

 

Bùi hoàng hậu lại lo lắng hỏi: "Nhà sinh mẫu của ngươi bị diệt tộc, ngươi không sao chứ?"

 

Ta cũng rất kinh ngạc: "Ta vốn nghĩ lần này sẽ bị đuổi về núi, không ngờ không có ai nói gì đến ta..."

 

Bọn họ nói, lời quốc sư nói ra, đều là thiên mệnh.

 

"Vậy thì tốt, sau này nàng  bớt bói toán đi, bổn cung sẽ hạ chỉ không cho phép người khác làm phiền nàng, nghe nói, bói toán nhiều quá, sẽ làm vơi đi phúc phần của nàng..."

 

Đang nói thì đứa con trai nuôi của nàng khóc ré lên.

 

Bùi hoàng hậu bực mình: "Nhũ mẫu c.h.ế.t rồi sao? Mau đến xem!"

 

Nàng còn mắng ta: "Cái tai họa này chính là chuyện vui mà nàng nói lúc trước!"

 

Trước khi ta xuất cung đã nói với nàng "chuyện vui sắp đến", nàng ngày đêm mong ngóng, kết quả mong đến một đứa con trai!

 

Ta giơ ba ngón tay lên.

 

Bùi hoàng hậu: "?"

 

Ta cười tủm tỉm nói: "Ba năm sau, người có thể thoải mái sinh con rồi."

 

Thuốc của Tạ Ngọc Uyển đã hết tác dụng, Hoàng hậu thân thể khỏe mạnh, mang thai hoàn toàn không thành vấn đề.

 

Lý do phải đợi ba năm...

 

Có lẽ là, người càng ngày càng chán ghét Hoàng thượng.

 

Bùi hoàng hậu càng thêm tức giận: "Nàng bói toán không chính xác chút nào, bổn cung không tin nàng!"

 

Ta nói: "Nương nương, kỳ thật Hoàng thượng là người rất tốt."

 

Hắn từng hỏi ta, năm đó ngọc bội có phải đã đưa cho ta hay không.

 

Ta nói đúng vậy.

 

Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng lại không nhắc đến chuyện này nữa. Trái lại, hắn nói rằng sau này sẽ không tùy tiện tìm ta bói toán nữa, muốn ta đến nói với Hoàng hậu, để Hoàng hậu giám sát hắn