Loại thuốc kia quả thực hiệu nghiệm, nàng ta m.á.u chảy đầm đìa.
Nàng ta vậy mà lại cầu xin ta: "Ngươi, ngươi mau chóng xuất cung, đi tìm phụ thân ta..."
Ta nhìn chằm chằm vào nàng ta, bất chợt hỏi: "Năm xưa khi ngươi móc mắt mẫu thân ta, m.á.u của người có chảy nhiều như vậy không?"
Tạ Ngọc Uyển giật mình kinh hãi.
"Tạ Tư Hoài còn khen ngươi tài giỏi lắm phải không? Còn nói những tỷ muội khác đều không bằng ngươi, phải độc ác như ngươi mới có thể làm chủ trung cung, đúng không?"
Nàng ta vừa kinh sợ vừa phẫn nộ: "Ngươi, ngươi cái tiện tỳ này, ngươi giả vờ..."
Ta mỉm cười nhìn nàng ta. Ánh mắt ta mở to, khiến nàng ta kinh hồn bạt vía. Ta cúi người xuống, ghé sát vào tai nàng ta nói: "Mẫu thân ta dạy ta mới là cao minh. Ngươi, với chút thủ đoạn này, còn kém xa lắm."
Mẫu thân ta, Giang Bạch Sương, năm xưa cũng là một tài nữ nổi danh đất Dương Châu. Tiếc thay xuất thân từ nhà buôn bán, bị gia đình ham mê phú quý đưa vào phủ tướng quân làm thiếp.
Người cũng từng cam chịu số phận, tranh giành chút quyền lợi nhỏ nhoi, sống một cuộc đời an nhàn no đủ. Nhưng rồi người phát hiện ra, Tạ Tư Hoài nuôi dưỡng bốn đứa con gái trước như nuôi "cổ".
Ông ta muốn nuôi dạy ra kẻ tàn nhẫn, độc ác nhất, để mở đường công danh cho ông ta!
Người ngày đêm cầu khấn thần phật, mong rằng đứa bé trong bụng ngàn vạn lần đừng là con gái...
Nhưng số phận trớ trêu, người lại sinh ra ta. Người quá yếu đuối, không thể đấu lại Tạ Tư Hoài. Điều duy nhất người có thể làm là che giấu tài năng của ta. Người hết lần này đến lần khác nhẫn tâm cướp đi quyển sách mà ta yêu thích nhất.
Sau khi mở được thiên nhãn, ta thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng người từng vuốt ve khuôn mặt ta khi ta ngủ say.
Người nói: "Hãy cố gắng thêm một chút nữa, đợi đến khi con cập kê, mẫu thân sẽ tìm kiếm tất cả sách vở trên thế gian này cho con..."
Trong phủ tướng quân, dù có cao quý như mây cũng chỉ là con cờ trong tay kẻ khác, chi bằng sống ti tiện như bùn đất, về sau mới có đường lui.
Nhưng ngày hôm đó, người nhìn thấy vết thương do giá rét trên tay ta, không kìm được lòng, đã tìm cho ta một chiếc áo bông cũ.
Cũng từ đó, hai mẫu tử ta trở thành cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.
Phải, ta đều nhớ rõ tất cả.
Ta nhớ rõ từng chút nhẫn nhục của mẫu thân, từng chút giả dại mà người phải chịu đựng, và ta đã học theo tất cả.
Bởi vì ta không chỉ muốn báo thù, mà còn muốn chứng minh rằng, lũ "cổ" trong phủ tướng quân kia, chẳng ai sánh bằng người.
Sau khi Tạ Ngọc Uyển tắt thở, ta vội vã chạy về phủ, trốn trong phòng khóc lóc. Cho đến khi Tạ thừa tướng đạp cửa xông vào. Thánh chỉ từ trong cung đã ban xuống, nói rằng quý phi sau khi sinh bị băng huyết, truy phong làm hoàng quý phi.
Tạ thừa tướng không tin, lại càng không cam tâm. Hạt giống hoàng hậu mà ông ta dày công nuôi dưỡng, vậy mà lại héo tàn?!
Chỉ có một hoàng tử thì có ích lợi gì, trong tay ông ta đã không còn nữ nhi nào khác!
"Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"