Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp

Chương 5: Hồi ức




Sau khi Trịnh Dữ trở lại studio, nghĩ đến vừa rồi cô bị anh giam giữ trong lồng ngực, bộ dạng đôi mắt cô đỏ hoe nhưng không chịu rơi nước mắt, bèn cảm thấy thân dưới căng thẳng.

Chết tiệt, lại cứng.

Trịnh Dữ ngựa quen đường cũ cởi ra dây lưng, cầm lấy côn thịt đỏ tía bên trong, trên dưới vuốt ve di chuyển. Anh nằm trên sofa, tay kia hơi nắm lại, nhớ đến cảm giác khi chạm vào thịt mông mềm mại của Phó Dực, bắn ý dần dần lớn, cuối cùng anh ở trên sofa run lên hai cái, dưới thân đong đưa, bắn ra dịch đục đầy tay.

Anh lau sạch dính nhớp trên tay, bắt đầu suy nghĩ.

Bắt đầu từ khi nào anh đối với Phó Dục có dục vọng nhỉ?

Hình như đã lâu lắm.

À, là lúc cấp 3!

Nhớ lại lúc đó, Tiếu Mộ Phi vừa mới nói chia tay với anh. Anh cảm thấy không sao cả, vừa đúng lúc anh không muốn chịu đựng bệnh công chúa của cô ta nữa.

Anh nhớ rất rõ ràng, lúc đó anh nhún nhún vai đồng ý, để lại Tiếu Mộ Phi với gương mặt trang điểm tinh xảo, bả vai run run khóc nức nở tại chỗ.

Trịnh Dữ vừa đi vừa nghĩ, không phải cô ta muốn chia tay sao? Bây giờ lại khóc là có ý gì? Anh sải bước vội vàng đi nhanh, không muốn nghe tiếng khóc đáng ghét của cô ta nữa.

Sau đó ở dưới lầu đụng phải Phó Dực đến tìm anh. Lúc đó Phó Dực đối với anh đã không được thân thiện rồi. Bình thường ở trường học hai người đều không có giao lưu gì cả, họ chỉ thỉnh thoảng chạm mặt nhau ở nhà, đều là ba Phó để cho Phó Dực đi tìm Trịnh Dữ, bảo anh đến nhà cô chơi cờ với ba Phó.

Phó Dực đâm vào trong lòng Trịnh Dữ, hụt chân, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Trịnh Dữ thấy vậy, duỗi tay vững vàng ôm lấy lưng cô. Trong ngực là hương thơm cơ thể thiếu nữa, làm cho trong lòng Trịnh Dữ có chút rạo rực.

Đợi cho Phó Dực đứng vững, Trịnh Dữ mới có hơi lưu luyến buông tay.

Khuôn mặt Phó Dực hơi nóng lên, nghe được tiếng khóc đè nén thương tâm của thiếu nữ thì có hơi ngạc nhiên, nhón chân lên nhìn lén phía sau anh.

Là Tiếu Mộ Phi.

“Sao cô ấy khóc vậy?” Phó Dực là bộ lơ đãng mở miệng hỏi, nhưng thật ra trong lòng có chút kích động. Họ chia tay sao?

“Không biết.” Trịnh Dữ dựa vào tường, hai tay ôm vai nhìn cô, trong mắt không có cảm xúc gì. Dĩ nhiên anh không thể nào nói với Phó Dực là bởi vì họ chia tay nên mới khiếnTiếu Mộ Phi khóc thảm thiết thành như vậy, hơn nữa anh còn không có ý định đi dỗ cô ta, sau đó rời đi thì vừa lúc gặp được cô.

“Vậy sao…” Vậy anh không đi dỗ bạn gái của anh sao? Phó Dực muốn hỏi, thế nhưng lời nói hiển nhiên không dám xuất khẩu.

“Chạy vội như vậy làm gì, tìm anh hả?” Trịnh Dữ thản nhiên mở miệng.

“Dạ. Bố vừa mới nói với em, hai gia đình chúng ta muốn lên núi thắp hương, khi nào tan học thì em và anh đi tàu điện ngầm đến thẳng đó chờ họ.” Phó Dực nói xong việc chính, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh.

Đôi mày rậm chau lại, nhìn chằm chằm vào tay vịn cầu thang.

Quả nhiên…dáng vẻ rất không muốn đi.

“Anh không đi hả…?” Phó Dực thấy anh thật lâu không có đáp lời thì chần chừ hỏi, trong lời nói đều nghe ra được sự mất mát.

Trịnh Dữ nhướng mày, anh đã hiểu. Bé gái trước mắt muốn anh đi, anh cong môi cười, đáp lại: “Đi.”

Sau đó lại theo thói quen sờ đầu cô một cái, đến khi tay chạm vào đầu tóc của cô anh mới giật mình.

Đã lâu anh không có sờ đầu cô rồi. Lên cấp 3, cô luôn lảng tránh anh, hai người rất lâu rồi không có nói chuyện với nhau.

Phó Dực cúi đầu, khuôn mặt đã đỏ không còn hình dáng. Cô có thể cảm nhận được bàn tay Trịnh Dữ để ở trên đầu mình có vẻ cứng đờ. Cô hít sau một hơi…Dùng đầu mình cọ xát lòng bàn tay anh, sau đó liền xoay người bỏ chạy.

“Quyết định vậy nhé…lát nữa gặp.”

Gió mát lướt nhẹ qua gương mặt Trịnh Dữ, mang theo lời nói của cô truyền vào tai anh.

Cánh tay giơ lên giữa không trung giật giật. Trịnh Dữ thu tay lại, mất tự nhiên sờ lỗ mũi một cái, nở nụ cười.

Anh cho rằng, rốt cuộc anh và Phó Dực cũng cởi bỏ được khúc mắc.

Thế nhưng phát sinh sau này nói cho anh biết một điều, đó là tất cả không hề như anh đã nghĩ.