Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp

Chương 30: Tình địch tới




Nhất thời bị bắn vào miệng làm cho Phó Dực sửng sốt, cô thất thần ngồi xổm trên mặt đất không biết phải làm sao.
Trịnh Dữ bực bội bứt tóc, lập tức đỡ cô dậy: “Nhổ ra.” Phó Dực mở miệng, nếm thấy có chút vị tanh.
Tay Trịnh Dữ để ở trước miệng cô, cô rất ngoan ngoãn phun ra, rất nhiều chất lỏng trắng đục đặc sệt.
Trịnh Dữ lau sạch những thứ đó, rửa tay, đưa cho cô một ly nước. “Súc miệng đi em.” Trịnh Dữ cầm cái chén để cho cô súc miệng. Phó Dực cực kỳ dịu ngoan, uống nước súc miệng rồi nôn ra. “Thực xin lỗi.” Trịnh Dữ sờ sờ môi cô, nói xin lỗi.
“Không sao ạ. Cũng không phải khó ăn cho lắm…” Phó Dực cúi đầu nói. Bây giờ cô mới cảm thấy xấu hổ nè, làm sao cô có thể giúp anh”khẩu” được hả trời? Nằm mơ cũng không nghĩ tới luôn á. ►.◄
“Em thật tốt.” Trịnh Dữ cười nói, anh yêu cô chết mất thôi. Phó Dực nắm lấy tay anh: “Đi tắm thôi.”
“Ừm, đứng lên nào.”
Trịnh Dữ nhấc vòi hoa sen lên, xả nước rửa sạch mồ hôi và các chất dịch khác trên cơ thể của hai người bọn họ.
—-

Phó Dực hét lên: “Đừng … vào sâu quá … nhanh quá. Á…” Cô bị Trịnh Dữ đè vào tấm kính trong phòng tắm, bộ ngực bị anh xoa nắn, mông bị nhào nặn, kẹp giữa hai cánh mông của cô chính là vật nam tính cứng rắn của anh.

Nhìn từ xa, có thể thấy phần thân dưới hai người đang dính chặt vào nhau. Côn th*t như ẩn như hiện từ giữa đùi lộ ra, mang theo chất lỏng trong suốt.

Mỗi lần cô đều bị anh tiến vào nơi sâu nhất, rõ ràng là nói muốn giúp cô tắm rửa, nhưng vừa tắm, tay anh lại bắt đầu “sinh tật” nhéo đầu nhũ cô trêu chọc, ngón tay cũng trượt vào hoa huy*t của cô, cuối cùng là “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, biến thành tình cảnh như bây giờ đây.

Hai tay Phó Dực bị anh nắm chặt, đè ở phía trên, eo và bụng nhô ra một độ cung đẹp nhất, cặp mông trắng nõn không ngừng bị anh đánh tới.
“Hút thật chặt.”
“Gả cho anh được không?” Trịnh Dữ đột nhiên hỏi. “Nói!” lại một cú thúc sâu.
“Gả … Á …” Phó Dực rất muốn thật tốt trả lời anh nhưng bị anh thúc kiểu đó, cô nói tốt mới là lạ đó. (◌0८◌0)
“Bé con, thật tuyệt.” Trịnh Dữ rất thỏa mãn.
Cuối cùng, tất cả đều bắn vào bên trong huyệt thịt, khiến Phó Dực run lên vì nóng.
Ừm, thật sảng khoái. (~‾⌣‾)~

Sau khi Trịnh Dữ dừng lại, cả người Phó Dực giống như là bị ô tô nghiền qua vậy, hai người ngủ trên giường một lúc, thì điện thoại của Phó Dực vang lên.
Trịnh Dữ ở sau lưng cô, bàn tay to ôm eo cô, lưng uốn cong để mặt tựa vào vai cô.

Thật ra, những ngày này đã có rất nhiều chuyện. Biểu diễn xong vì để cho Phó Dực 1 sự ngạc nhiên vui mừng, anh không ngừng hỏi thăm bạn bè xem chỗ nào xăm tốt, không đau. Cắn răng xăm xong, lại nhớ không chịu nổi nôn nóng muốn gặp cô. Bây giờ bị đánh thức, nên có chút tức giận a!
Trịnh Dữ vùi ở bên cổ mềm mại của cô hỏi: “Ai á?” Hỏi xong, anh bất mãn cắn vành tai của cô nằm ngay bên miệng anh.
“Ưm… mẹ em.” Phó Dực cũng vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng trả lời. “Nghe máy đi.” Trịnh Dữ nói tiếp, vừa liếm vừa cắn vành tai cô, tiếng nước miếng mập mờ vang lên.
“Anh như thế này… làm sao em nghe máy

được.” Phó Dực vặn vẹo cơ thể định thoát ra, lại bị anh ôm chặt hơn vào trong ngực.
“Vậy thì đừng nghe.” Trịnh Dữ không định buông tha cho cô, hứng thú đánh giá cô.
“Ấu trĩ.” Phó Dực bị anh trêu chọc cũng đã tỉnh nhiều rồi, cũng không thèm để ý động tác của anh, nhận điện thoại.
“Tan làm lâu rồi sao chưa về nhà hả con?” Giọng Lý Lệ Hoa phát ra từ micro.
“A, con quên nói với mẹ, con đi chơi với bạn.” Phó Dực tùy ý nói xạo, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Trịnh Dữ.

Trịnh Dữ không sợ ánh mắt làm nũng của cô, chỉ coi như tán tỉnh, bàn tay to vẫn đang bao lấy bầu ngực tròn trịa của cô, ngón tay vặn lấy khỏa anhh đào nhẹ nhàng xoa nắn.
“Bạn nào? Nam hay nữ?” Lý Lệ Hoa hỏi.
Phó Dực âm thầm thở dài, “Nữ, là đồng nghiệp ạ.” “Ừ, con về sớm tý nhá.”

Qua micro, Trịnh Dữ mơ hồ có thể nghe thấy giọng điệu thất vọng của Lý Lệ Hoa, có vẻ anh cần phải đẩy nhanh tiến độ rồi nha. ╮(╯▽╰)╭
Phó Dực đáp lại hai câu, vội vã kết thúc cuộc trò chuyện.

“Anh là nữ sao? Là đồng nghiệp sao?” Trịnh Dữ ở bên tai cô hỏi, trong tay nắm lấy hai luồng mềm mại của cô mà nhào nặn ra những hình dạng khác nhau.
Phó Dực không biết nói gì, giữ chặt cổ tay anh, không muốn anh lộn xộn nữa.

“Cô giáo Phó lại nói dối rồi.” Trịnh Dữ khịt mũi xùy cười, đưa tay vuốt dọc theo đường cong trên cơ thể xuống vùng bụng phẳng lì bên dưới của cô.

“Bình thường cô giáo Phó dạy các bạn nhỏ như thế nào? Có thể nói dối được sao?” Trịnh Dữ tư thế kiếm chuyện rõ ràng, vừa trêu chọc thân thể của

cô vừa hỏi.
“Không… phải, ưm.” Phó Dực thở hổn hển, ngón tay anh đã luồn vào trong cơ thể cô, đang từ từ đâm vào.

“Phải phạt nha!” Trịnh Dữ cuối cùng lật người cô lại đối diện, sau đó dạng chân ở trên người của cô, dùng ngón tay vùi vào trong cơ thể cô không ngừng khuấy động.
“Đừng làm nữa mà… Mẹ vừa rồi hối em trở về.” Phó Dực vẫn còn tồn tại lại một tia lý trí cuối cùng.
“Em làm cho anh bắn lần nữa, anh thả em về.”
“… Vậy anh nhanh lên.” Phó Dực đỏ mặt thúc giục. “Ngoan quá.” Trịnh Dữ cúi đầu ngậm lấy khỏa anh đào.

Một phòng kiều diễm.
***
Sau này có 1 ngày, Trịnh Dữ đột nhiên hỏi Phó Dực, anh gợi cảm nhất là khi nào?

Mặc dù lúc đó Phó Dực chỉ trừng mắt liếc anh, nhưng trong đầu cô lập tức hiện lên mái tóc đỏ ướt đẫm mồ hôi trên trán khi ân ái, vừa kiềm chế lại vừa phóng đãng tự do.
***
Về đến nhà, Phó Dực vốn đã rất mệt, nhưng không hiểu sao lại bị Lý Lệ Hoa kéo vào phòng khách để tâm sự.
“Gần đây tình cảm có tiến triển gì không?” Lý Lệ Hoa vừa bóc quả cam vừa hỏi cô.

“Không… cũng vậy ạ.” Phó Dực nói với lương tâm cắn rứt, đột nhiên nhận ra rằng bây giờ mình lại nói dối, cũng may là Trịnh Dữ không có ở đó. “Con đó… haizz.” Lý Lệ Hoa bắt đầu thở dài.

Lý Lệ Hoa tối nay đang trò chuyện với mẹ Trịnh Dữ, bất ngờ nghe tin Trịnh Dữ công bố chuyện tình cảm tại festival âm nhạc, hơn nữa còn là loại tình

cảm đi đến hôn nhân. Bà vừa hâm mộ vừa tiếc nuối. Nhưng khi bà hỏi cô gái là ai, ba mẹ của Trịnh Dữ dường như không biết gì cả.
“Sao vậy …?” Phó Dực không hiểu chuyện gì.
“Không, mẹ sợ sau này không có ai đồng hành cùng con.” “Sẽ có mà, mẹ đừng lo.” Phó Dực tự tin nói.

“À! Hôm nay bạn học thời đại học của con đến nhà mình thăm, mang theo rất nhiều quà. Lúc đầu mẹ tính nói với con nhưng lại quên mất.” Lý Lệ Hoa đột nhiên nhớ lại.
“Ai ạ?”

Trường đại học của Phó Dực là ở ngoài tỉnh, các bạn cùng lớp đến từ mọi miền đất nước, nhưng không ở cùng thành phố với cô. Khi còn học đại học, cô không có nhiều bạn bè, một số bạn thân của cô không phải bận công việc thì bận nội trợ ở nhà, làm sao có thể đến thăm cô được? Hơn nữa, làm sao có thể đến mà không báo với cô biết trước tý gì?
“Là một chàng trai đẹp trai, cao gầy, áo vest giày da, hình như họ Ngô thì phải.”
Lập tức, Phó Dực đã biết đó là ai, theo bản năng nhíu mày, anh ta muốn làm gì?
“Dạ, là bạn học đại học của con.”
“Mẹ thấy cậu ta cũng được lắm nha, có thể cố gắng phát triển, con và cậu ta quen thế nào á?”

“Mẹ đừng nghĩ lung tung, bọn con không thể ở bên nhau đâu.” Phó Dực nghĩ, cho dù hiện tại cô độc thân, cô cũng không thể ở bên cạnh Ngô Dịch. “Tại sao chứ?”
“Con không thích anh ta.”
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Phó Dực, Lý Lệ Hoa biết chuyện này không thể ép buộc.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng… con sẽ hạnh phúc mà.” Phó Dực nhìn vẻ mặt buồn bã của mẹ, suýt chút nữa nói với bà chuyện cô với Trịnh Dữ.
Tuy nhiên, thời cơ dường như vẫn chưa tới, cô vẫn phải thương lượng với Trịnh Dữ đã.

“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Hôm nay mệt lắm hả? Mẹ thấy sắc mặt con không tốt cho lắm.”
“Không. Mấy bạn nhỏ hơi quậy hơn một tý thôi …” Ừm, “bạn nhỏ” Trịnh Dữ hơi “quậy” 1 tý ấy mà.
—-
Phó Dực trở về phòng, mở điện thoại nhắn tin cho Ngô Dịch.
Cô không biết ý anh ta muốn gì, tại sao lại đến nhà đột ngột mà không nói cho cô biết.
“?” Cô đánh một dấu chấm hỏi trực tiếp.
“Trễ vậy mới về nhà hả?” rất nhanh bên kia đã trả lời lại. “Ừm. Anh đến nhà tôi làm gì?”

“À! Anh chỉ là đi ngang qua, nhân tiện thăm hỏi bố mẹ của bạn học đại học thôi mà. Hơn nữa, trước đây chúng ta còn là bạn trai, bạn gái mà.”
Phó Dực cau mày. “?”
Cô không thích sự xuất hiện đột ngột của anh ta, như thể anh ta sẽ phá vỡ cuộc sống bình thường hiện tại của cô.
“Trước đây không cho anh gặp em, bây giờ chia tay rồi cũng không được sao?”
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” “Anh muốn bắt đầu lại với em.” “Không thể nào.”
“Lời chia tay nói quá đầy đủ, trước đây anh tỏ tình với em, em đã nói rõ như vậy.”
Phó Dực không muốn nói chuyện với anh ta nữa, và để điện thoại sang một bên.
Ngô Dịch là bạn trai cô qua lại thời đại học.
Lý do chia tay là vì Ngô Dịch kiêu ngạo, anh ta cảm thấy trong lòng Phó Dực vốn không hề có anh ta.

Hai người đã nói chuyện trong hai năm, hành động thân mật nhất chính là nắm tay và ôm, mỗi khi Ngô Dịch đến gần và muốn hôn cô, cô sẽ nhìn đi chỗ khác một cách mất tự nhiên.
Cô không thể chịu đựng được.
Ngô Dịch dịu dàng, ân cần, đối với cô vô cùng nghe lời.

Nhưng cô không thể chịu đựng được.
—-
Khi ở bên nhau, cô nói với anh ta: “Trong lòng em có người khác.” Ngô Dịch cười nhẹ: “Không sao.”
Khi chia tay, Ngô Dịch đã nói với cô: “Trong lòng anh có người khác. Xin lỗi.”
Phó Dực cười nhẹ: “Không có việc gì.”
Phó Dực không buồn, thậm chí cô còn cảm thấy một số gánh nặng cuối cùng cũng được giải tỏa.
Cô biết mình rất cứng đầu, ngoại trừ Trịnh Dữ ra thì ai cũng không được.

Phó Dực biết Ngô Dịch sẽ không bỏ cuộc, nhưng cô không biết rằng mình sẽ gặp anh sớm như vậy.
Cô đang nói chuyện điện thoại với Trịnh Dữ: “Bây giờ tan tầm rồi, em sẽ về nhà. Anh thì sao?”

“Anh hả? Tối hôm qua anh có chút cảm hứng, viết ca khúc viết tới giờ luôn, giờ chỉ muốn ngủ thôi.” Môi trường xung quanh anh rất yên tĩnh, giọng nói anh đặc biệt trầm khàn.
Tim Phó Dực “bịch” 1 cái, vội vàng giục: “Ngủ đi, anh đừng có làm việc kiểu đấy nữa.”
“Được.” Trịnh Dữ từ trong ngực cười ra tiếng.

Sau khi chào tạm biệt các đồng nghiệp, Phó Dực bước ra khỏi cổng trường mẫu giáo, ở bên kia đường không xa, Ngô Dịch mặc vest dựa vào chiếc xe màu đen có rèm che chờ cô.
Phó Dực nghĩ, trốn tránh không phải là giải pháp nên cô bước tới trực tiếp hỏi anh ta: “Sao anh biết tôi làm việc ở đây?”
“Mẹ em đã nói hôm qua.” “Anh đến nhà tôi làm gì chứ?”
“Không phải anh đã trả lời em rồi sao?”
“Anh trở nên ích kỷ và độc đoán bao giờ thế.” Phó Dực kết luận.

“Em không thích thế này sao?Anh không phải bởi vì em mà trở nên như vậy sao, nếu em hứa sẽ quay về bên anh một lần nữa, anh liền trở thành một

Ngô Dịch dịu dàng và ân cần?” “Không cần.”
“Lên xe đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” “Tôi không rảnh.” Phó Dực trực tiếp từ chối.

“Hây da, có vẻ anh phải nói với mẹ của em rằng chúng ta trước đây chúng là một cặp quá. Còn nữa anh cũng muốn nói với mẹ của em rằng từ nhỏ em đã thích anh chàng thanh mai trúc mã kế bên nhà rồi.”
“Anh muốn làm gì?” Phó Dực chán nản. “Lên xe.”

Phó Dực chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ăn uống hài hòa cùng bàn với bạn trai cũ.
“Bây giờ em có bạn trai chưa?” Ngô Dịch chọn những món ăn yêu thích của Phó Dực và đặt chúng vào bát của cô.
“Có.”
Tay của Ngô Dịch hơi dừng lại, sau đó trở lại bình thường: “Xạo.”
“Bạn trai tôi là người tôi luôn thích.” Phó Dực tiếp tục, đặt những món ăn anh ta đưa sang một bên.
“Em không cần phải nói dối.” Ngô Dịch đặt đũa xuống, nghiêm túc nói.

“Tôi biết, vì vậy tôi không nói dối.” Phó Dực rất bình tĩnh, cô không hoảng sợ, cô chỉ là không thích ứng với sự độc đoán và tự tin không thể giải thích của Ngô Dịch.
“Vậy em gọi anh ta tới đi.”
“Tại sao?” Phó Dực vô cùng tức giận, cô ngẩng đầu lên thoáng nhìn thấy liền sửng sốt.
Trịnh Dữ?

Anh mặc quần đùi đen chữ T phổ biến nhất, chân cũng đi dép xỏ ngón mà anh hay đi nhất, tay đút túi quần đùi, lông mày nhíu chặt, tóc đỏ rối bù, thế nhưng loại mất trật tự này lại có 1 loại đẹp trai ngoài ý muốn.
“Không phải tôi đến rồi sao?” Trịnh Dữ cười nói rồi ngồi cạnh Phó Dực. Phó Dực sợ ngây người, sau khi định thần lại, cúi đầu thấp giọng hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”

Trịnh Dữ cười tùy tiện nhìn Ngô Dịch: “Không phải em nói chồng ơi mau tới đây, có người khác quấy rầy vợ sao?”
Ngô Dịch nhìn Phó Dực không thể tin được, không ngờ rằng cô sẽ nói ra những lời này.
Đương nhiên Phó Dực không thể nói ra lời như vậy, tất cả đều là do Trịnh Dữ bịa ra.

Vừa rồi anh cùng Phó Dực nói chuyện điện thoại xong, liền ngoan ngoãn muốn đi ngủ, mới vừa lim dim thì bị điện thoại cua Lý Nhất Hàng đánh thức.
Anh nhẫn nhịn cơn tức giận, nhấn tắt tiếng và tiếp tục ngủ. Nào ngờ điện thoại gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Trịnh Dữ nhấn nút kết nối, mở miệng chính là 1 câu: “Chán sống đúng không?”
Lý Nhất Hàng bị dọa đến run lên: “Không phải … Anh Dữ, em vừa thấy có người quấy rầy em gái anh ở bên đường.”
“Em gái nào? Tao làm quái gì có em gái. ” Trịnh Dữ nhận định, Lý Nhất Hàng chính là muốn ăn đòn.

“Là cô bé lẽo đẽo theo anh mỗi ngày từ hồi mẫu giáo, bây giờ là giáo viên mầm non á. Nhưng người đàn ông đó vừa cao vừa đẹp trai nha, có lẽ hai người đang làm việc gì khó nói. Fuck, lên xe, em gái anh lên xe của anh ta.” Trịnh Dữ từ trên giường nhảy lên: “Mày đi theo trước đã, anh tới liền.” “Chời đựu, làm sao theo? Người ta đi xe hơi, còn tui đi xe đạp điện đó ba.” Lý Nhất Hàng kêu khóc.
“Fuck, anh mày kêu theo thì theo đi, để mất dấu thì coi chừng tao á!” Trịnh Dữ bực bội.
“OK … OK… Em cúp đây.”
“Còn nữa, kêu chị dâu.” Trịnh Dữ cúp điện thoại, tùy ý chải đầu, vội vàng chạy tới địa chỉ mà Lý Nhất Hàng báo cho anh biết.

Phó Dực nhịn cười, nhẹ nhàng móc ngón tay anh: “Đúng vậy, em quên mất
… chồng à.”
Trịnh Dữ nghe thấy âm thanh này, xương cốt đều là giòn tan, lửa giận cũng bay gần hết.
“Mẹ em rõ ràng nói là em không có bạn trai?” Ngô Dịch nói.

“Trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn.” Phó Dực nhún vai.
Trịnh Dữ trong lòng cười trộm, Phó Dực thật sự là càng ngày càng nói dối, anh thích.

“Anh thích vợ tôi sao?” Trịnh Dữ lấy tay từ trong túi ra đặt lên bàn ăn, dùng ngón tay gõ vào mặt bàn và phát ra âm thanh “cộc cộc”

Ngô Dịch cảm thấy đôi mắt của Trịnh Dữ thực sự rất sắc bén, anh ấy không nhìn thẳng vào mắt bạn. Hầu hết thời gian, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào mặt bàn, thỉnh thoảng tùy ý liếc nhìn bạn một cái. Nhưng chính đôi mắt này khiến Ngô Dịch cảm thấy mình đã thua thảm hại. Trịnh Dữ dường như không để ý đến bản thân anh ta chút nào.

Mục đích của Ngô Dịch khi xuất hiện lại trước mặt Phó Dực là để được ở bên cô một lần nữa. Khoảng thời gian với cô ở trường đại học dường như là khoảng thời gian thuần khiết và đơn giản nhất đối với anh ta.
Anh ta muốn lấy lại nó, bây giờ anh ta có địa vị tiền bạc, anh ta muốn trở lại con người của mình ban đầu.
Bản thân anh ta cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, nhưng anh chính là chỉ muốn quay lại.

Khi đó, anh ta tốt bụng và ân cần, anh ta chưa bị xã hội mài dũa, không bị bắt nạt và anh ta cũng sẽ không làm bất cứ điều gì vì tiền.

Hoàn cảnh gia đình Ngô Dịch không tốt lắm nhưng nhìn cũng đàng hoàng, có chí tiến thủ, mấy năm nay phấn đấu bên ngoài, cũng không chỉ 1 lần phản bội thân thể của mình để trục lợi, anh ta nghĩ dù sao cũng không lỗ lã gì.

Nhưng mỗi lần sau khi làm những việc này, anh ta luôn cảm thấy ghê tởm, và luôn nhớ về lần đầu tiên tim mình rung độnh, lần đầu tiên anh ta nắm tay Phó Dực, cầm bàn tay mềm mại của cô, anh ta dường như nắm giữ cả thế giới.

Tim đập loạn xạ trong khoang ngực, hai tai không nghe thấy gì, chỉ có tiếng tim đập “bịch bịch”
“Thích.” Ngô Dịch cười khổ.
Trịnh Dữ đột nhiên tức giận ngẩng đầu nhìn anh: “Anh xứng sao?” Đôi mắt đen như mực mang theo lửa giận cùng châm chọc.

“Anh căn bản cũng không yêu cô ấy đủ nhiều.” Ngô Dịch cũng không tức giận, hay nói đúng hơn là kìm nén cơn tức giận. Anh ta không nhìn Trịnh Dữ, mà nhìn chằm chằm Phó Dực khi nói điều này, ý đồ nhìn nét mặt của cô có dao động hay không.
Thế nhưng không có.

“Nếu anh yêu cô ấy đủ nhiều, cô ấy sẽ không có có 1 đoạn quan hệ với tôi.” Ngô Dịch tỏ ra hung hăng, như thể anh bắt được sơ hở của đối phương trong một cuộc tranh luận và tiếp tục tấn công.