Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp

Chương 22: Nắm tay




Đôi mắt cô sóng sánh ánh nước nhìn anh, hỏi “anh muốn phạt em như thế nào?”.
Làm sao phạt em hả? abcxyz em 1 trận nữa cho đã chứ sao ≥^.^≤

Phó Dực bị lời nói của Trịnh Dữ làm cho đỏ mặt, muốn duỗi tay che miệng anh lại, nhưng lại vì hành động hôn lòng bàn tay cô vừa rồi của anh nên cuối cùng cũng bỏ cuộc. Cô bẽn lẽn cắn môi, đưa mắt nhìn đi chỗ khác. “Cô giáo Phó, các bạn nhỏ ở nhà trẻ bình thường làm sai thì phạt như thế nào hả?” Trịnh Dữ đột nhiên cong môi cười, hỏi cô.

Phó Dực vô cùng xấu hổ, anh sao lại gọi cô là cô giáo Phó chứ, mặc dù cô luôn được các vị phụ huynh của tụi nhỏ gọi như vậy, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, khiến cho trái tim cô mềm nhũn.

Nhưng mà…bọn họ mới vừa làm tình xong, bây giờ anh còn đang nắm cằm cô, Phó Dực cảm thấy anh gọi như vậy không phải chuyện đứng đắn gì.
Hơn nữa làm sao có thể so sánh phạt tụi nhỏ cùng với phạt cô như thế nào được chứ? Cô không đoán được trong đầu anh đang nghĩ gì luôn.

“Tịch thu đồ chơi, không cho xem TV, không cho chơi cùng với các bạn khác.” Phó Dực nghiêm túc nói ra hình phạt.

Đây là phương pháp xử lý thông thường đối với các bạn nhỏ, là cách mà đa số giáo viên hay dùng, có thể giúp trẻ nhận biết chính xác mọi việc xung quanh và xử lý cảm xúc nóng nảy của chúng.

‘Vậy…cô giáo Phó có món đồ chơi gì mà anh có thể tịch thu không?” Giọng điệu của Trịnh Dữ khẽ nâng lên, lông mày cũng hơi nhướng lên, lưu luyến chọc ghẹo.
“Em làm gì có đồ chơi chứ…” Phó Dực nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng hơi khô.
“Cái này nè” Trịnh Dữ vươn ra phía sau của anh lấy cái gì đó, cầm trong lòng bàn tay 1 vật màu trắng, nho nhỏ.

Phó Dực giật mình, gương mặt đỏ bừng lên. Đồ chơi cái con khỉ, đó là quần lót của cô mà (′⊙w⊙), cái này không thể đưa cho anh đâu hu hu. Quần lót chưa giặt, hơn nữa cô nhớ rất rõ cô chảy rất nhiều nước, toàn bộ đều thấm lên trên đó. Hổng được đâu >.<
“Không…không được, cái này em phải mặc mà!” Phó Dực thẹn quá thành giận, giọng nói mềm nhẹ có hơi nóng nảy.

“Ơ, vừa rồi anh hỏi em có chịu cùng anh làm tình hay không, em cũng y như vậy nè, liên tục la lên không được, không được.” Trịnh Dữ nhướng đôi mày rậm, khóe miệng hiện lên 1 nụ cười đắc ý, bên trong đôi mắt đào hoa hẹp dài chứa đựng thần sắc “nhất định phải được”

“Thực sự không được mà…cái này rất dơ, em còn chưa giặt qua nữa, nếu anh thiệt muốn nó thì để em về lấy cái mới khác cho anh nha…” Môi Phó Dực run rẩy, sự xấu hổ bao trùm lấy cô, cô không muốn đưa quần lót cho anh, nhưng mà…trong tình huống này đưa 1 cái mới dù sao vẫn tốt hơn là cái đã ướt chứ nhỉ?

“Nhưng mà…anh chỉ thích cái em mặc qua thôi.” Bàn tay Trịnh Dữ vẫn đang nắm lấy cằm cô, giọng nói trầm thấp, fans hâm mộ chính là yêu thích giọng nói trầm thấp như lúc này của anh, từ tính đến quyến rũ lòng người. “Đừng …” Phó Dực lo lắng sắp khóc, đôi mắt đỏ hoe, cái mũi nhỏ giật giật.

“Anh đang trêu em đấy, đồ ngốc.” Trịnh Dữ đột nhiên bật cười, mái tóc đỏ khẽ rũ xuống, in một nụ hôn trên miệng cô. Bàn tay khớp xương rõ ràng đang nắm cằm chuyển sang vuốt ve gò má cô, bụng ngón cái nhẹ nhàng vân vê môi cô, sau đó cúi đầu khẽ cắn:
“Có điều…em phải cho anh vật gì đó làm tin mới được nha, để phòng ngừa em đổi ý?”
“Không đâu…em sẽ không đổi ý mà.” Phó Dực vội vã phủ nhận, cô thích anh như vậy, sao có thể buông tay anh lần nữa?
“Em thích anh như vậy sao?” Trịnh Dữ nhíu mày cười.
“Ờ thì… cũng… tàm tạm.” Phó Dực nghĩ sao có thể để anh đắc ý như vậy chứ? Bĩu môi không chịu thừa nhận.

“Cái miệng trên tuy rằng nói dối, nhưng cái miệng dưới lại rất thành thật. Anh rất thích cái miệng dưới…” Miệng Trịnh Dữ thì thốt ra lời thô tục, vẻ mặt thì lại nghiêm túc làm cho Phó Dực đỏ mặt, muốn lấy tay che miệng anh lại.
“Trịnh Dữ…” Phó Dực cũng không dám làm thêm động tác gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gọi tên anh để bày tỏ sự bất mãn của mình.

“Hì, được rồi, không ghẹo em nữa, mặc đồ vào nào, muộn rồi, anh đưa em về.” Trịnh Dữ rốt cuộc cũng buông tay, cầm miếng vải nhỏ đưa lại cho cô, sau đó kéo Phó Dực đang muốn đi WC lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Thay ở đây”.

Phó Dực xấu hổ đến mức muốn đào 1 cái lỗ để chui xuống, dưới ánh mắt nóng bỏng của anh mặc quần lót vào, hơn nữa nó còn đang ướt. Nhưng…nó lại mang theo nhiệt độ ấm áp của bàn tay anh, không biết sao Phó Dực cảm thấy suối nguồn của cô lại muốn trào nước, cô co chặt cửa động, ý đồ muốn ngăn cản nước chảy, thế nhưng lại chẳng ích gì.

—–

Hai người tay trong tay trên đường đi, trời đã nhá nhem tối, Phó Dực nhìn đồng hồ, gần 23h rồi, khoảng cách đưa canh đến cho anh đến nay đã 5 tiếng trôi qua…Có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong 5 tiếng này ►_◄

Tay Trịnh Dữ bao lấy tay cô, bàn tay vừa anh to vừa ấm áp. Phó Dực nắm lấy rất có cảm giác an toàn, hồi cấp 3 hai người đi tàu điện ngầm cũng như thế này.

Khóe miệng Trịnh Dữ mỉm cười, mặc dù vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ nọ, thế nhưng bàn tay nắm lấy Phó Dực rất chặt, giống như sợ cô sẽ chạy mất.

Đi ngang qua 1 tiệm thuốc, Trịnh Dữ dẫn cô vào đó. Phó Dực ngây người theo sau, thấy anh cầm 1 lọ thuốc mỡ, khó hiểu nhìn anh: “Anh mua cái này làm gì? Anh bị bệnh hả?”
“Mua cho em đó, bé khờ, lỡ phía dưới sưng lên thì làm sao hả?” Trịnh Dữ thì thầm bên tai cô.
“Oh…” Phó Dực cúi đầu đáp, miệng ngọt như ngậm viên kẹo trong truyện cổ tích vậy, ngọt đến mức có thể thổi bong bóng luôn ٩(^‿^)۶

Trịnh Dữ lại đưa cô đến quầy thanh toán, đến trước quầy thu ngân, anh nhìn thấy kệ hàng bên cạnh liền chọn thêm 2 hộp đồ vật rồi tính tiền.
Phó Dực sau khi nhìn rõ ràng nó là đồ vật gì, hận không thể cầm túi đội lên trên đầu che đi, cho người ta không biết mình là ai.
Hai hộp anh vừa lấy chính là… durex a ►_◄.
Phó Dực nhéo nhéo tay Trịnh Dữ nói nhỏ: “Anh làm gì…”
Trịnh Dữ liếc cô một cái, không nói chuyện, trực tiếp tính tiền, sau đó nắm tay cô, xách túi bước đi.

Phó Dực trải qua sự việc xấu hổ vừa rồi, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, cảm thấy bàn tay hai người nắm giữ có chút ẩm ướt, cô sợ làm ướt tay Trịnh Dữ nên khẽ rút tay về.

Ai ngờ Trịnh Dữ nắm quá chặt, có chút không được tự nhiên mà khó chịu nhìn cô: “Sao vậy, chê tay anh mồ hôi sao? Ngủ xong rồi, thoải mái rồi tay cũng không chịu nắm luôn hả? Anh cho em biết nha, mồ hôi tay của anh là mùi đặc biệt đó, không cho phép thả ra nha, nắm cho chặt đó.”

Thực ra lòng bàn tay của anh cũng đang đổ mồ hôi, anh cũng không biết tại sao nữa, rõ ràng đã qua nhiều năm rồi, vậy mà giống y như hồi cấp ba lần đầu tiên anh nắm tay cô vậy, không ngừng đổ mồ hôi. Nhìn điệu bộ muốn rút tay lại của Phó Dực, liền cho rằng cô chán ghét tay anh đầy mồ hôi, cho nên chỉ có thể hung dữ cảnh cáo cô.

Phó Dực ngây người, tay Trịnh Dữ cũng đổ mồ hôi sao? Khẩn trương? Là bởi vì cùng với cô nắm tay sao? Hây da, cô lại thích anh hơn 1 chút nữa rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh lúng túng nhìn lên, cô chỉ có thể nhìn thấy đường cong quai hàm tinh xảo của anh cùng với khuyên tai lủng lẳng, dưới ánh đèn đường chợt lóe lên.
Đẹp.

Phó Dực kìm lòng không đậu, nhón chân hôn lên mặt anh, sau đó không nói gì, tay cũng không rút tay nữa, ngược lại càng nắm chặt hơn.

Trịnh Dữ thích chết đi được, người yêu anh chủ động hôn anh, anh thật sự muốn rap tại ngay trên đường để phát tiết khoái ý của mình luôn á ♥‿♥