Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp

Chương 21: Sáng tỏ




Trịnh Dữ tắm xong, đến lượt Phó Dực.

Cô tự mình vào tắm rửa, mặc dù toàn thân ê ẩm nhức mỏi không thôi. Chân cô đau đến nỗi muốn nhũn ra luôn, với lại cô vẫn không cách nào cùng Trịnh Dữ tắm chung được. Nhìn ánh mắt đen thăm thẳm của anh mà xem, chỗ nào là muốn cùng cô tắm chứ, rõ ràng là muốn ăn đậu hũ của cô thì có á…
Trịnh Dữ cách đó không xa, dựa đầu vào tường, nhìn cánh của phòng tắm, trong mắt hiện lên 1 tia nghiền ngẫm vui đùa.
Anh đang suy nghĩ, tại sao lại không có chìa khóa dự phòng của wc ta? Ừm, lần sau phải nhớ để chuẩn bị mới được.

Trong phòng tắm, Phó Dực cẩn thận quan sát cơ thể mình, hừm…vết tích trên ngực tương đối nhiều hơn, xương quai xanh còn có “dâu tây” do anh gieo trồng, trên lưng có hai vết đỏ, còn về cái mông… Anh rất thích gặm, cắn phần thịt mông của cô, còn véo nữa chứ, khiến cho trên mông có dấu tay nhàn nhạt luôn.
Cái thói hư tật xấu này từ hồi cấp 3 đã như thế rồi a. Phó Dực đỏ mặt, lắc đầu, không nghĩ nữa, đi tắm.
Phó Dực mở chân để vệ sinh vùng kín của mình., mặc dù dòng nước rất nhỏ, nhưng hướng vào cũng có cảm giác hơi đau.

Cô đưa tay ra che, dịch thể trong suốt còn lại trào ra khỏi huyệt khẩu, dù cô mở hai ngón tay ra, dịch thể vẫn còn dính lại trên 2 ngón tay tạo thành sợi chỉ bạc, ánh lên dưới vòi sen ấm áp. Phó Dực vô cùng xấu hổ, nhanh chóng dùng nước rửa sạch.

Sau khi tắm xong, Phó Dực lấy khăn lau của Trịnh Dữ để lau bọt nước trên người, mặc dù biết anh không có ở đây nhìn nhưng cô vẫn thấy xấu hổ:

dùng khăn tắm của anh lau người, thậm chí cô còn không nghĩ đến chuyện này 3 giờ trước.

Trịnh Dữ ngồi trên sô pha đợi cô, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên một nụ cười, mấy ngày trước anh còn đang nghĩ làm sao để hái vú sữa, vậy mà hôm nay anh trực tiếp nuốt luôn cả người cô luôn rồi, nhớ lại cuộc ân ái nồng nhiệt vừa rồi, Trịnh Dữ cực kỳ thỏa mãn.

Tay nắm cửa WC chuyển động, cửa phòng tắm mở ra. Hơi nước ướt át từ trong xông ra, Phó Dực mặc váy ngủ từ trong màn hơi nước đi ra, trông như một nàng tiên giáng trần.
“Lại đây”, Trịnh Dữ nói, giọng điệu nhẹ nhàng, thản nhiên, đôi mắt nhìn thẳng Phó Dực.

Phó Dực hơi thiếu tự nhiên, bởi vì…cô không có mặc nội y. Vừa rồi lúc đi tắm cô không có thấy, nhưng mà váy ngủ dài đến đầu gối chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Phó Dực gần như lê lết, đến ngồi xuống bên cạnh Trịnh Dữ.

Trịnh Dữ nhìn cô, cô buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, cúi đầu, cơ thể trắng nõn sạch sẽ toát ra mùi hương sữa tắm. Trên cổ và xương quai xanh rải đầy “dây tây”, vừa nhìn đã biết là kiệt tác của anh rồi.
Nhớ lại chuyện vừa nãy, hây da, lại cứng nữa rồi (~‾⌣‾)~

“Vừa rồi em hỏi anh nhiều chuyện như vậy, anh cũng có thể hỏi em 1 chuyện được không?” Trịnh Dữ giúp cô vén sợi tóc đang rũ xuống ra đằng sau tai, khoe vành tai trắng nõn. Anh nuốt nước miếng, kiềm chế xúc động muốn cắn.
Trong mắt Phó Dực dường như có nước, tràn ngập tình cảm dịu dàng, nhẹ nhàng đồng ý.
“Em thích anh?” Trịnh Dữ nâng cằm cô lên, chiếc nhẫn trên ngón tay hơi chạm vào cằm cô.

“Em với anh như vậy rồi mà anh còn hỏi nữa hả.” Phó Dực hờn dỗi, có chút xấu hổ.
“Được rồi. Anh cũng thích em.” Trịnh Dữ cười khúc khích, rất hài lòng với câu trả lời, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

“Vậy… tại sao hồi cấp ba đột nhiên lại chiến tranh lạnh với anh?” Lúc này, tay của Trịnh Dữ hơi tăng lực, siết chặt làm Phó Dực có hơi đau, đôi mắt theo phản ứng sinh lý đỏ bừng lên, Trịnh Dữ thấy vậy vội vàng buông ra, trong lòng thầm mắng mình.

“Em…em ở trong wc nghe được Tiếu Mộ Phi nói với bạn của cô ta là anh và cô ta không có chia tay, hơn nữa anh còn đưa cho cô ta chiếc lắc tay cầu bình an. Em cho rằng anh…sau khi ăn đậu hũ của em còn cùng với bạn gái cũ làm lành.” Phó Dự lo lắng giải thích, cau mày đáng thương nhìn anh, dáng vẻ vô cùng hối hận.
“Fuck!” Sau nhiều năm mới biết được sự thật, Trịnh Dữ không thể không chửi bậy.
Phó Dực thấy anh tức giận, vô thức đưa tay che miệng anh, áy náy nói: “Anh đừng giận mà, em xin lỗi.”
Trịnh Dữ hôn lên lòng bàn tay mềm mại trước miệng, nhiệt độ nóng bỏng làm Phó Dực rụt tay lại.

Ngón tay Trịnh Dữ xoa cằm cô, ánh mắt sáng quắc, nhẹ giọng nói: “Đây là sai lầm của em, em không tin tưởng anh, anh nên phạt em thế nào đây, hửm?” âm cuối bị anh kéo dài, khiến cho tim Phó Dực đập loạn xạ.
“Gì chứ…vừa tốt đẹp liền muốn phạt người ta hà…” Phó Dực bất mãn nói.

“Em có biết lúc đó anh buồn như thế nào không? Làm sao bồi thường tinh thần cho anh đây hả?” Trịnh Dữ nói là sự thật, anh thật sự vừa giận vừa buồn, nghĩ phụ nữ sao hay thay đổi quá vậy, hôm qua còn đối với mình muốn sao cũng được mà hôm nay đã trở mặt không quen biết rồi.

Phó Dực nghe anh nói như vậy, cực kỳ đau lòng, thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác ngọt ngào. Lúc đó anh rất buồn, chứng tỏ anh quan tâm cô, càng nghĩ càng thấy mình ngu ngốc, dễ tin người khác mà đẩy anh ra xa.
“Vậy…anh muốn phạt em như thế nào?” Phó Dực theo vấn đề của anh, ngập ngừng mở miệng, cằm vẫn bị anh véo lấy.
“Làm, bộ dáng bây giờ của em, khiến anh muốn làm em.” Trịnh Dữ hung hăng cảnh cáo. Ai có thể chịu được cô như thế này chứ?