Trời Quang Sau Cơn Mưa - Sơ Ly

Chương 59: Trời quang sau cơn mưa




Editor: Saki

Trần Chanh khoác áo choàng ngủ, cô dò dẫm tìm đôi dép bông không biết bị đá văng đi đâu.

Không đủ kiên nhẫn tìm tiếp, cô đi chân trần đuổi theo Tống Tế Lễ.

Trong phòng tắm, Tống Tế Lễ đang đứng bên bồn tắm xả nước, từ tốn thử nhiệt độ bằng tay.

Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng người lên nhìn thẳng vào Trần Chanh.

Tống Tế Lễ hạ mi mắt xuống, anh khẽ nhướng mày: “Em đi mang giày vào đi.”

Trần Chanh vịn khung cửa, không kịp đi giày, vội vàng hỏi: “Chúng ta… đã gặp nhau trước đây phải không?”

Tống Tế Lễ không trả lời trực tiếp: “Đừng đi chân trần vào đây, dễ trượt lắm.”

“Em sẽ mang giày, anh trả lời em trước đã.” Trần Chanh khăng khăng đòi câu trả lời.

Tống Tế Lễ bước tới, bế cô lên và đi về phía phòng ngủ.

“Đã gặp rồi.” Anh đặt cô xuống chăn và giúp cô mang giày vào.

Trần Chanh có rất nhiều câu muốn hỏi anh, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cố gắng nhớ lại chi tiết năm xưa, nhưng ngay cả khuôn mặt giáo viên dạy ngôn ngữ ký hiệu cô cũng không nhớ nổi, càng đừng nói trong lớp có ai.

Sau khi lên cấp ba, Trần Ngạo Sương đã sắp xếp mọi thứ, để chuẩn bị cho việc du học, Trần Chanh phải tham gia nhiều hoạt động vô nghĩa, nhưng không còn cách nào khác vì trường đại học yêu cầu như vậy.

Vì ngôn ngữ ký hiệu mỗi nước một khác, Trần Chanh phải học thêm môn ngôn ngữ ký hiệu tiếng Anh.

Tiếng Anh còn chưa học rõ, nói gì đến học ngôn ngữ ký hiệu. Cô không thích học riêng với gia sư, nên Trần Ngạo Sương đăng ký cho cô một lớp học buổi tối. May mắn là học viên trong lớp hầu hết là những giáo viên giáo dục đặc biệt muốn lấy chứng chỉ, nên cô tạm chấp nhận được.

Lớp học không đông, chưa đến mười người.

Ban ngày có quá nhiều môn học khiến cô thiếu ngủ trầm trọng. Cô không giao tiếp nhiều, giờ nghỉ chỉ ngồi một mình ở góc lớp để ngủ bù.

Ngay cả tên người ngồi trước mặt còn không biết, nói gì đến việc biết có một người tên Tống Tế Lễ.

Dù cùng một lớp, nhưng cô có thể khẳng định họ chưa từng có điểm giao nhau.

“Nghĩ ngẩn người rồi à?” Tống Tế Lễ đứng ở cửa phòng tắm, “Vào tắm đi.”

Trần Chanh lặng lẽ bước qua, khi đi ngang qua anh, cô liếc nhìn và hỏi: “Anh nói dối em phải không?”

“Anh nói dối câu nào?” Khóe môi Tống Tế Lễ nhếch lên.

Trần Chanh không dày mặt như anh, không nói được câu đùa cợt đó.

Một lúc sau, Trần Chanh đẩy Tống Tế Lễ đang định áp sát ra, cô cởi áo choàng tắm và ngồi xuống góc bồn tắm.

Khi xả nước, Tống Tế Lễ đã nhanh chóng tắm qua loa, trên người thoang thoảng mùi hoa nhài, là loại sữa tắm cô hay dùng, giống như ở nhà ở Kinh Bắc vậy.

Trước khi kết hôn, trên người Tống Tế Lễ chỉ có mùi nước hoa lạnh nhạt hoặc mùi xà phòng sạch sẽ. Từ khi họ sống cùng nhau, anh không dùng xà phòng nữa mà dùng sữa tắm của cô, khiến cả hai có cùng một mùi hương.

Anh rất thích dùng đồ dùng hàng ngày của cô, từ kem đánh răng đến sữa tắm, tất cả đều dùng chung.

“Chúng ta chưa từng nói chuyện phải không?” Trần Chanh ngẩng đầu lên.

Tống Tế Lễ ngồi ở góc để đồ của bồn tắm, khoanh tay cười nói: “Em yêu, em không nói được mà.”

“Em muốn nói là những lần gặp gỡ ấy.” Trần Chanh trừng mắt nhìn anh, vỗ nhẹ mặt nước.

Nước bắn về phía Tống Tế Lễ, anh ngả người về sau, tránh khỏi bị ướt.

Tống Tế Lễ tựa tay về phía sau, dạng chân ngồi thoải mái.

“Không tính là gặp gỡ chính thức.” Tống Tế Lễ xoa đầu Trần Chanh, “Anh hay trốn học, đến muộn, em học kém nên phải ở lại phụ đạo, thỉnh thoảng mới gặp nhau.”

Trần Chanh đã nhớ ra.

Những bạn học khác trong lớp học cùng chuyên ngành nên có nhiều chủ đề để nói, họ cũng không tránh mặt cô, cứ đứng phía sau nói chuyện.

Họ bàn tán sau lưng cô, nói cô học chậm, lãng phí thời gian, vì thế mà một chàng trai trong lớp suốt ngày trốn học.

Thì ra chàng trai đó chính là Tống Tế Lễ.

“Một ngày nọ.” Tống Tế Lễ cười nói, “Em học quá kém, nhà họ Thẩm gây không ít áp lực cho giáo viên, em bị giữ lại để nói chuyện. Anh trốn học đến muộn, định giải thích với giáo viên. Vừa vào lớp đã thấy em đứng ở góc lau nước mắt.”

Trần Chanh nhớ về ngày hôm đó.

Có thể coi là một trong những cơn ác mộng của cuộc đời, tiếng Anh đã không học được, nói gì đến ngôn ngữ ký hiệu, cô không thể hiểu người khác ra hiệu gì với mình.

Nghĩ đến việc phải sang nước ngoài sống bốn năm, sau một thời gian dài kìm nén, cuối cùng cô không nhịn được mà khóc.

Trần Chanh lộ vẻ mặt ngượng nghịu, tự chế giễu cười một tiếng.

“Rõ ràng bản thân đã khó chịu lắm rồi, vậy mà còn rất quan tâm đến em, thấy tay em bị xước liền đưa cho miếng dán cá nhân.”

Miếng dán cá nhân có hình hoạt hình, anh không dùng, cứ để trong túi, sau này cũng không biết đã đi đâu mất.

Trần Chanh nhìn anh, cúi đầu vài lần, khẽ nói: “Vì vậy mà anh chọn em làm đối tượng kết hôn sao?”

“Tất cả đều là sự trùng hợp.” Tống Tế Lễ cũng không phải thần thánh gì, bày ra một kế hoạch lớn.

Trần Chanh ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm thấy có áp lực sao?” Tống Tế Lễ chưa kịp nói tiếp, về sau anh không còn trốn học nữa, mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện trong lớp, ngược lại cô mới là người một tuần chỉ đến một lần.

Anh đã học được cả ngôn ngữ ký hiệu tiếng Anh và tiếng Trung.

Trần Chanh tựa đầu lên đùi Tống Tế Lễ và khẽ gật đầu: “Anh đối xử với em rất tốt, thật sự rất tốt rồi, em sẽ cần nhiều thời gian để đền đáp lại tình cảm này.”

Nếu như trước đây, cô phải đáp lại anh như thế nào?

“Tình yêu không phải là sự tính toán.” Tống Tế Lễ xoa đầu cô.

Trần Chanh hỏi: “Vậy tình yêu là gì?”

“Tình yêu là luôn cảm thấy mình còn thiếu nợ đối phương. Vì vậy, dù là quá khứ hay hiện tại, tình cảm của anh dành cho em sẽ kéo dài mãi mãi, không đo đếm bằng thời gian. Em chỉ cần quan tâm đến cảm xúc hiện tại. Nếu một ngày nào đó em cảm thấy anh không còn tốt với em như trước, em có thể rời đi bất cứ lúc nào.” Tống Tế Lễ nói.

Trần Chanh gác cằm lên đùi anh và hỏi: “Vậy anh có thể dễ dàng rời đi sao?”

“Anh sẽ không rời đi đâu.” Tống Tế Lễ bóp má cô, “Những điều anh nói chỉ là giả định thôi, đừng để tâm.”

Anh không thể để cô rời đi được.

Trần Chanh gạt tay Tống Tế Lễ ra, tựa vào thành bồn tắm. Những sợi tóc rối xõa ra ngoài, vài lọn dính vào cổ, cô ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.

Đã đến giờ, Tống Tế Lễ giục Trần Chanh dậy, nếu ngâm thêm nữa sẽ bị choáng trong phòng tắm mất.

Sau khi xua tan mệt mỏi, nằm trên ga giường mới thay còn vương hơi ấm của nắng, chưa đầy mười phút cô đã ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ đến tận trưa.

Buổi chiều có một buổi thuyết trình ở Đại học Kinh Bắc, Trần Chanh vội vã thay quần áo, định ăn qua loa cho đỡ đói rồi vội vàng đến trường.

Xuống đến sảnh tầng một, nhìn thấy chị dâu cả và chị dâu thứ hai đang ngồi ở ghế salon, Trần Chanh dùng ánh mắt hỏi Tống Tế Lễ xem chuyện gì đang xảy ra.

Chị dâu cả vừa thấy Trần Chanh liền nhiệt tình đứng dậy nói: “Đã gần trưa rồi, hôm nay em có muốn đến nhà anh cả ăn trưa không? Tiểu Tốc dạo này chán quá, đã sắp xếp lại nhà kính trong sân rồi, em có thể đến chơi khi rảnh.”

“Nhà anh cả chị cả xa quá, nhà tụi chị gần hơn, hay là hôm nay đến nhà tụi chị ăn trưa đi, tụi chị cũng đã chuẩn bị đồ nướng và đồ uống rồi.” Chị dâu thứ hai vội vàng nói theo.

Trần Chanh nhìn hai người vài giây, suýt bật cười, ra hiệu: Em còn có việc, hôm nay không có thời gian đi với hai chị, để bữa tối nói sau nhé.

Quản gia Cố phiên dịch lại cho Trần Chanh.

Hai người nghe xong, sắc mặt hơi khó xử, dù sao họ cũng đã hạ mình mời người ta, kết quả lại bị từ chối.

Nhưng Trần Chanh đã đuổi khách một cách khéo léo, không tiện ở lại lâu nữa, sau khi nói thêm vài câu chuyện phiếm, mọi người đều về nhà.

Tống Tế Lễ đặt tờ báo xuống, cười nói: “Sao không đi?”

“Không đi đâu, đó là Hồng Môn Yến.” Trần Chanh nói, “Có lẽ chuyện ông Thẩm để lại cổ phần cho em là thật rồi, nên hai chị mới đến tận cửa. Họ không biết em có thể nhận được bao nhiêu, nên muốn lấy lòng trước cho chắc.”

“Em khá tinh tường đấy.”

Trần Chanh được khen, ngượng ngùng cười một cái, thầm vui trong lòng.

Tống Tế Lễ cũng không dám ở nhà lâu, sau khi ăn trưa cùng nhau, anh đưa Trần Chanh đến Đại học Kinh Bắc rồi đi gặp bạn cũ tâm sự.

Đôi khi Trần Chanh có cảm giác như Tống Tế Lễ lớn lên ở Kinh Bắc vậy, bạn bè của anh khắp thiên hạ.

Giáo sư Chu đã đứng đợi sẵn ở cửa phòng hội nghị, Trần Chanh vừa xuống xe đã nhìn thấy, vội vàng chạy đến, cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Cô nói: “Thưa giáo sư, sao thầy lại đứng đợi ở đây, sao không vào hội trường ngồi trước ạ?”

“Có tin vui muốn nói với em.” Giáo sư Chu cười nói, “Khoa chúng ta đang thiếu giáo viên trợ giảng, không biết em có muốn thử không?”

Từ khi biết Trần Chanh có thể nói chuyện, giáo sư Chu vui không thể tả, điều đó có nghĩa là cô có thể làm được nhiều việc hơn.

“Không ổn lắm…” Trần Chanh không dám nhận ngay, cơ hội tốt như vậy, giáo sư nên ưu tiên giới thiệu sinh viên của mình, cô đột nhiên chiếm một vị trí, e rằng sẽ gây ra nhiều bất mãn.

Giáo sư Chu thở dài: “Sao lại không ổn? Em chính là Vũ Chỉ mà.”

Với giá trị thương mại và danh tiếng hiện tại của Trần Chanh, trường học trao cho cô một chức giáo sư danh dự cũng không có vấn đề gì.

“Em phải phụ lòng giáo sư Chu rồi, thật ra em chưa hoàn thành chương trình đại học, hiện đang tạm nghỉ học ở nhà. Hơn nữa, em cũng chưa công khai danh tính.” Trần Chanh cảm thấy học ở nước ngoài quá vất vả, Trần Ngạo Sương kiên quyết yêu cầu cô về nước, cô cũng không thể từ chối.

Không ngờ, việc học chưa hoàn thành lại có thể trở thành lá chắn giúp cô đối phó với tình huống khó xử này.

Giáo sư Chu cũng gặp khó khăn, ít nhất cũng phải có bằng đại học, dù sao cũng là giảng viên đại học, yêu cầu về bằng cấp là chắc chắn.

“Thầy xem có ai phù hợp không ạ, được học hỏi với thầy, em đã rất vui rồi.” Trần Chanh năm nay đã sắp xếp công việc khác, thỉnh thoảng đến trường tham gia thuyết trình và tham quan là được rồi.

Giữa buổi tọa đàm, Trần Chanh nhận được báo cáo phân tích từ Kiều Tiếu Vũ.

Kiều Tiếu Vũ kiêu ngạo nói:【Lần hợp tác này được chú ý rất nhiều, phụ kiện cũng đẹp, nhiều người để sưu tập huy hiệu nên thường xuyên mua lại, bên họ Uông rất hài lòng.】

Điều này gián tiếp chứng minh giá trị thương mại, nâng cao giá trị của cô.

Kiều Tiếu Vũ:【Mình đã nhờ người làm xong hình ảnh quảng cáo cho triển lãm cá nhân của cậu, mình cho cậu xem thử, nếu được, sẽ để A Văn dùng tài khoản chính thức của studio đăng lên, mình sẽ dùng tài khoản chính thức của phòng tranh chia sẻ lại.】

Chủ đề của triển lãm mới vẫn chưa được quyết định, hình nền của poster quảng cáo theo yêu cầu của Trần Chanh, họ đã chọn một bức ảnh bầu trời quang đãng sau cơn mưa.

Kiều Tiếu Vũ hỏi:【Đã nghĩ ra tên chưa?】

Trần Chanh:【Gọi là Tế.】

Kiều Tiếu Vũ:【Tế? Chỉ một chữ thôi à?】

Trần Chanh:【Tế hoặc Vũ Chỉ, chọn một trong hai. Cá nhân mình cảm thấy chữ Tế có sức mạnh hơn.】

Kiều Tiếu Vũ gửi tin nhắn thoại trêu chọc: “Chanh à, cậu không phải đang lợi dụng cơ hội để khoe tình yêu đấy chứ?”

Trần Chanh:【Thật sự không phải, chỉ là nó rất phù hợp với bộ sưu tập lần này thôi.】

“Tránh được show khoe tình yêu của A Linh, nhưng không tránh được triển lãm khoe tình yêu của cậu.” Kiều Tiếu Vũ thở dài.

Trần Chanh mới nhớ ra chuyện show truyền hình:【Đã phát sóng rồi à?】

Kiều Tiếu Vũ:【Vì tin đồn của Phương Tu Tề gây ồn ào khá lớn, ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán. Mặc dù họ Phương đã giải thích nhưng vẫn có nhiều lời đồn đại, nên bên show đã phát sóng sớm. Tập đầu tiên được phát như tập dẫn nhập, họ sẽ quay thêm một tập nữa. Mình đã xem trailer, tập sau cả nhà cậu đều xuất hiện. Nền tảng làm bí ẩn, tạm thời chưa cho thấy mặt các cậu, chỉ có giọng nói, nhưng mình đoán được hết rồi.】

Trần Chanh hơi tò mò không biết Lương Yên Linh có biểu hiện bất thường gì trong chương trình mà Kiều Tiếu Vũ không chịu nổi.

Sau khi kết thúc buổi thuyết trình, Trần Chanh ngồi xuống một băng ghế dài chờ Tống Tế Lễ và mở Weibo ra xem.

Không ngoài dự đoán, từ tối qua đến giờ hashtag #CặpđôiNhàGiàuKhéoLéo# đứng đầu bảng xếp hạng.

【Không thể nào? Tổng giám đốc Tống đẹp trai đến vậy sao? Sao không ai nói cho tôi biết tổng giám đốc Tống đẹp trai như thế!】

【Nếu theo dõi tin tức tài chính thì ai cũng biết tổng giám đốc Tống trông như thế nào rồi.】

【Tôi quá ngây thơ rồi, đã tin theo những trang marketing nói rằng diễn viên ưu tú Lương chắc chắn lấy một ông già xấu xí, nên tổng giám đốc Phương là nơi gửi gắm tinh thần, là lối thoát cho tâm hồn cô ấy. Họ thực sự ở bên nhau cũng là điều bình thường thôi, trai tài gái sắc.】

【Ngọt ngào quá, tôi phải đẩy thuyền cặp đôi này mới được. CP chưa bao giờ chắc như thế này.】

【Sau khi nghe họ tự giới thiệu và nhận xét về nhau, diễn viên ưu tú Lương đúng là nữ chính được trời chọn – gia cảnh tốt, còn là ngôi sao hàng đầu của đoàn kịch, chồng là tổng giám đốc tập đoàn họ Tống, bận rộn công việc nên ít khi về nhà. Hai người kết hôn lâu như vậy mà vẫn còn khá khách sáo với nhau. Chết tiệt, sao tôi lại thấy càng muốn đẩy thuyền hơn thế.】

【Tôi cũng thích đấy, hơn nữa diễn viên ưu tú Lương rất chủ động, tổng giám đốc Tống không có phản ứng gì nhiều nhưng luôn vô điều kiện chiều theo diễn viên ưu tú Lương, đúng kiểu chiều chuộng.】

Khác với cảnh tượng mọi người háo hức bàn tán bên ngoài, Lương Yên Linh đang than vãn trong nhóm chat nhỏ.

Lương Yên Linh:【Hôm nay xem kỹ đoạn phim, chị giả tạo quá.】

Lương Yên Linh:【Lúc Tống Kiệu Lễ từ chối chụp ảnh selfie với chị, chị định mắng anh ấy, nhưng vì có camera nên đành nhịn, thậm chí còn õng ẹo nói một câu “Anh yêu thật sự không muốn sao?”】

Lương Yên Linh:【Nhìn hành động của mình mà chị tăng huyết áp, nhưng lại nhận được nhiều lời khen từ những người lớn trong gia đình. Thôi được, họ vui là được, có tâm trạng tốt thì sẽ không rảnh để ý xem chị có ở nhà chăm sóc chồng con hay đi lưu diễn khắp nơi.】

Sự kết hợp của họ mang lại độ hot cực cao cho chương trình này, thu hút nhiều thành viên VIP mới, đánh giá trên mạng cũng rất tốt, mọi người còn rất mong đợi tập tiếp theo.

Cũng có người dùng mạng đặt ra nghi vấn:

【Nhìn thấy vài tác phẩm của Vũ Chỉ ở nhà em trai tổng giám đốc Tống, phong cách vẽ nhận ra ngay, đều là những bức chưa từng triển lãm.】

【Có gì lạ đâu, có thể cả nhà họ đều thích Vũ Chỉ thôi.】

【Đúng vậy, Vũ Chỉ còn tặng tranh cho diễn viên ưu tú Lương mà, nhà họ Tống có tranh chưa công bố của Vũ Chỉ cũng không có gì lạ.】

Trần Chanh còn tưởng mọi người sẽ phát hiện ra manh mối, nhưng họ tự giải thích cho qua chuyện rồi.

Trước khi triển lãm mới được công bố, cô không muốn danh tính bị vạch trần.

Lương Yên Linh sau khi than phiền một tràng dài trong nhóm chat, cảm thấy không thể ở lại Giang Đô được nữa, muốn đến Kinh Bắc chơi với Trần Chanh.

Trần Chanh:【Không khuyên chị đến đâu, sức khỏe cha em không được tốt.】

Nếu nhà thật sự có tang sự, Lương Yên Linh lại là chị dâu của Tống Tế Lễ, đến rồi không đi được thì sao.

Lương Yên Linh hỏi một vòng, ai cũng bận việc, cô ấy chán nản xếp hành lý về nơi ở của nhà họ Tống, định cùng Lâm Phương Nhàn ngắm hồ sen ở nhà để gi.ết thời gian.

Đến giờ ăn tối, quản gia Cố gọi điện đến giục, Trần Chanh và Tống Tế Lễ về nhà đúng giờ.

Ông Thẩm không được khỏe, tối nay không cùng ăn, bốn nhà ngồi chung một bàn ăn có phần ngượng ngùng, chỉ nói chuyện có không.

Nói được nửa chừng, nhà trưởng nam và nhà thứ nam cãi nhau, hai chị dâu đứng dậy chỉ trích lẫn nhau.

Chị dâu thứ ba ghé vào Trần Chanh nói: “Em đừng thân thiết với họ quá, gần đây họ gặp mặt là cãi nhau.”

Trần Chanh hỏi: “Họ cãi về cái gì vậy?”

“Cha có một trang viên riêng, cưng cháu Thẩm Trạc nhất nên muốn để thằng bé ấy thừa kế, nhà thứ nam không vui, cảm thấy nhà trưởng nam chiếm hết phần tốt, đòi phải công bằng, các cháu trai khác cũng phải có một phần.” Chị dâu thứ ba có vẻ chê bai nói, “Anh hai em là đồ rùa rút đầu, có chuyện gì cũng thích trốn sau lưng vợ, để chị hai một mình xông pha.”

Trần Chanh xem như một vở kịch, cô thong thả ăn cơm, nghe chị dâu thứ ba giải thích tình hình hiện tại.

“Chị chỉ sinh mỗi Vi Vi, không có bản lĩnh tranh trang trại với họ, để họ tự tranh nhau đi.” Chị dâu thứ ba thờ ơ nói, “Dù sao tài sản ở Giang Đô đều là của tụi chị, ở Kinh Bắc thì để họ tranh nhau đi.”

Trần Chanh ăn no rồi, họ vẫn còn cãi nhau, cô kéo Tống Tế Lễ lặng lẽ rời đi.

“Sao em có vẻ vui vẻ thế?” Tống Tế Lễ quan sát biểu cảm của Trần Chanh.

Trần Chanh ngừng cười: “Có thật không? Chắc là không đâu.”

“Em làm gì phải giả vờ với chồng mình chứ, anh có vạch trần em đâu.” Tống Tế Lễ cảm thấy thái độ của Trần Chanh hoàn toàn khác so với lần trước khi Trần Ngạo Sương qua đời.

Trần Chanh che miệng cười, cô áp sát bên Tống Tế Lễ. Anh thuận tiện ôm lấy cô và cúi xuống nghe cô thì thầm.

“Bây giờ họ đang cãi nhau dữ dội, nhưng đợi mọi chuyện lắng xuống, ở Kinh Bắc chỉ có hai nhà họ thôi, rồi họ sẽ lại qua lại với nhau, nghĩ đến cảnh họ cứ phải giải thích và xin lỗi vì những lời nói bừa ban đầu.” Trần Chanh bật cười, “Thấy cũng vui vui.”

Tống Tế Lễ: “Hiểu rồi, em đang vui mừng khi người gặp họa đấy.”

Trần Chanh nhìn quanh, cô sợ người ngoài nghe được, vội kéo Tống Tế Lễ về phòng.

Từ khi sống ở Giang Đô một thời gian, thói quen sinh hoạt của Trần Chanh đã thay đổi, tối nào cũng phải sau 12 giờ mới ngủ. Lúc rảnh rỗi, cô lấy sổ vẽ ra ngồi trên ghế sofa phác họa vài bức nhỏ.

Lần trước, những bức tranh mini của cô bán rất chạy, rất phù hợp với những khách hàng muốn sưu tầm nhưng không đủ tiền mua tranh lớn. Trần Chanh định lần này sẽ vẽ nhiều hơn.

Tống Tế Lễ đi lại trong nhà, thấy cây đàn guitar gỗ đặt ở góc phòng, tò mò hỏi: “Em học đàn à?”

“Hồi trước để xin vào trường, tham gia hoạt động và học năng khiếu, cái gì cũng phải học hết, nhưng giờ quên sạch rồi.” Trần Chanh ngước lên nhìn rồi lại tiếp tục vẽ.

Cây đàn còn mới, chắc có người chăm sóc thường xuyên. Tống Tế Lễ bấm vài dây đàn, xác nhận âm thanh vẫn tốt.

“Muốn nghe một bài không?” Tống Tế Lễ nói tiếp, “Anh có thể học nhanh.”

Trần Chanh đặt sổ vẽ xuống: “Được thôi.”

Tống Tế Lễ điều chỉnh lại độ căng của dây đàn, Trần Chanh tò mò áp lại gần, cô tựa cằm lên vai anh, xem anh chỉnh đàn.

Không khí ấm áp lặng lẽ lan tỏa giữa họ.

Trần Chanh nhớ đến câu chuyện đêm khuya, hỏi anh: “Tống Tế Lễ, vậy tại sao anh chọn kết hôn với em? Có thật như họ nói là anh chỉ muốn làm khó Tống Diệp Nhiên? Để ba anh không coi trọng cậu ta nữa nên mới giành lấy việc cưới xin này?”

“Em thật sự nghĩ những điều đó có thể chi phối suy nghĩ của anh sao?” Tống Tế Lễ nghiêng đầu, họ ở rất gần nhau.

Trần Chanh lắc đầu: “Em không biết.”

“Thời gian đó anh chơi thể thao mạo hiểm như đi.ên, cũng chẳng thèm đeo đồ bảo hộ, nghĩ đến người đồng đội phải ngồi xe lăn cả đời, cảm thấy rất tuyệt vọng, có lẽ lúc đó anh không còn thiết sống nữa.” Tống Tế Lễ giờ mới nhận ra tâm trạng của mình lúc đó.

Tim Trần Chanh như bị ai bóp nghẹt, thở không nổi.

“Nhận được miếng dán cá nhân màu hồng em đưa, anh nghĩ, lần sau leo núi không nên leo tay không nữa.” Tống Tế Lễ khẽ cười, “Anh có chút muốn sống tiếp rồi.”

“Việc liên hôn là ngoài ý muốn.”

Là ngoài ý muốn, nhưng cũng là tình yêu sét đánh.

“Nhưng anh cảm ơn cơ duyên này, vì thế anh mới được gặp lại em một lần nữa.”

Vì muốn đến kịp buổi mai mối, anh đã vội vã từ trang trại trở về, sợ bỏ lỡ cô.

Trần Chanh nhớ lại buổi mai mối dở khóc dở cười đó, cô mỉm cười.

Cô nói: “Tống Tế Lễ, buổi ra mắt triển lãm mới của em, anh nhất định phải đến đấy.”