Hai người họ đồng ý, rón rén bước vào đạo quán. Nhìn kỹ, họ lập tức bị cảnh
tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Con quỷ cái hung dữ kia giống như người bình thường, đang nói chuyện với
người khác, còn hướng dẫn người ta dâng hương: "Một lần thắp ba nén hương,
làm theo tôi này, phải đặt như thế này."
Hai vợ chồng Trương Linh: "..."
Chẳng lẽ đây chỉ là người giống con quỷ cái kia như đúc?
Đúng lúc họ đang nghi ngờ nhân sinh, Vương Khải như thể đã hạ quyết tâm,
bước đến bên cạnh Thương Nguyệt, nắm lấy tay cô ấy đi về một góc khác.
Hai vợ chồng: "???"
Họ vội vàng đuổi theo, nấp ở cửa, len lén nhìn vào trong, sợ con trai bị con quỷ
cái kia ăn thịt.
Vương Khải không biết bố mẹ đã đi theo, giơ tay gãi gãi đầu. Gần đây, anh ta
rất đau đầu, bởi vì anh ta biết được mình từng có một người vợ ở kiếp trước, mà
người vợ này còn tìm đến tận cửa. Tình cảm của người vợ kiếp trước dành cho
anh ta quá mãnh liệt, khiến anh ta rung động, không khỏi động lòng.
Anh ta biết, bản thân đã phân tâm như vậy là có lỗi với bạn gái hiện tại, nhưng
anh ta không thể nào kiểm soát được trái tim mình. Một người là đóa hồng đỏ
rực lửa, một người là đóa hồng trắng dịu dàng, đây chính là lựa chọn khó khăn
mà vô số người phải đối mặt.
Trước đây, Vương Khải cứ ngỡ Thương Nguyệt đã bị An Như Cố siêu độ, cho
nên quyết tâm ở bên cạnh đóa hồng trắng.
Nhưng hôm nay đến đây, anh ta bỗng nhiên phát hiện, hóa ra Thương Nguyệt
không hề bị siêu độ, cô ấy vẫn còn sống sờ sờ, trong lòng không khỏi xao động.
Anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, có chút ngượng ngùng, ấp úng
nói ra lời trong lòng: "Vì em đã thích anh như vậy, chi bằng chúng ta tìm hiểu
lại đối phương một lần nữa, anh muốn biết rốt cuộc kiếp trước đã xảy ra chuyện
gì, mà lại khiến em nhung nhớ anh đến vậy."
Hai vợ chồng Trương Linh đang nghe lén: "???"
Tuy bên trong có quỷ dữ đáng sợ, nhưng hai vợ chồng Trương Linh suýt chút
nữa thì không nhịn được, xông ra ngăn cản con trai.
Điên rồi sao, con trai họ vậy mà lại muốn "người - quỷ yêu nhau"?
Vương Khải cứ ngỡ lời tỏ tình của mình sẽ khiến Thương Nguyệt vui mừng
khôn xiết, dù sao thì trước đây cô ấy thích anh ta như vậy, thà xuống địa ngục
cũng muốn câu hồn anh ta.
Thế nhưng, người đối diện lại lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt lảng tránh, hồi lâu sau
vẫn chưa trả lời.
Vương Khải: "???"
Thương Nguyệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vương Khải, phát hiện mình
không còn chút rung động nào nữa, bèn thở dài: "Kiếp trước chúng ta chẳng có
gì đặc biệt, nói đơn giản thì là tôi "yêu từ cái nhìn đầu tiên" thôi."
Vương Khải: "???"
Ngay sau đó, Thương Nguyệt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, từ đầu đến
chân, giống như đang chọn thịt lợn vậy, trong mắt còn mang theo một tia... chán
ghét, còn lắc lắc đầu, như thể dung mạo của anh ta khiến cô ấy không nỡ nhìn
thẳng: "Haiz, anh bây giờ khác xưa quá rồi, khí chất khiến tôi rung động ngày
xưa cũng không còn nữa, quả nhiên người uống canh Mạnh Bà rồi thì trước sau
gì cũng khác nhau."
Cô ấy như thể nghĩ đến điều gì đó, lục lọi trong túi một hồi, lấy ra một xấp tiền,
đặt vào tay Vương Khải: "Nghe nói anh sắp kết hôn rồi, đây là tiền mừng của
tôi, cũng là... cái gì mà phí tổn tinh thần trong thời hiện đại."
Đây là tiền lương An Như Cố trả cho cô ấy, bình thường cô ấy cũng không có gì
để tiêu, nên tiết kiệm hết.
Vương Khải: "..."
Nói xong, Thương Nguyệt thoải mái rời khỏi phòng, lúc đi còn liếc mắt nhìn hai
vợ chồng đang sợ hãi ở ngoài cửa. Cô ấy thấy xung quanh không có ai, bèn giơ
tay móc hai con ngươi của mình ra, hốc mắt đẫm máu, dọa hai vợ chồng đối
diện hét lên kinh hãi.
Trên mặt Thương Nguyệt lộ ra nụ cười tinh quái, chậm rãi nhét hai con ngươi
trở lại, trong lòng vô cùng đắc ý.
Ở bên cạnh An Như Cố, cô ấy phải giả vờ làm con người, giao tiếp với đám
người phàm tục đến đạo quán dâng hương, khiến cô ấy suýt chút nữa thì quên
mất mình là quỷ, thật sự coi mình là người rồi.
Phải như thế này chứ, cô ấy là con quỷ lớn có pháp lực cao cường, nắm giữ sinh
tử của người khác cơ mà!
Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo như tiếng nước chảy róc rách
vang lên: "Không được hù dọa khách hành hương."
Thương Nguyệt lập tức bị chặn họng, chỉ đành hậm hực rời đi.
Hai vợ chồng Trương Linh nhìn An Như Cố với ánh mắt hoàn toàn thay đổi,
ngay cả con quỷ cái đáng sợ như vậy mà cũng nghe lời đại sư như vậy.
Quá mạnh, đại sư quá mạnh!
Vương Khải rời đi trong trạng thái thất thần, còn thảm hại hơn cả bố mẹ anh ta
vừa bị dọa sợ.