Tôi Nhặt Được Tiền Trong Thùng Rác, Không Ngờ Đó Là “Tiền Mua Mạng”

Chương 18




Tôi trở về ký túc xá của Trình Trích Tinh, mở cuốn sổ tay ra. Khi nhìn thấy ba chữ "Trình Trích Tinh" được viết ngay ngắn trên trang bìa, tôi không thể kìm nén nỗi đau mất đi người thân yêu nhất.

"Gửi chị gái Trình Lãm Nguyệt của em,

Chị, khi chị đọc được cuốn sổ này, có lẽ em đã không còn nữa. (Mặc dù Phong Dự nói sẽ đưa em vào buồng thí nghiệm và tìm cách đổi mạng em về...)

Chị à, em chưa từng nghĩ rằng gia đình dì nhỏ lại muốn hãm hại chị. Rõ ràng mẹ từng nói, ngoài bố mẹ ra, dì nhỏ là người đối xử tốt nhất với chúng ta.

Sao dì lại có thể, sao có thể làm ra những chuyện ác độc như vậy với chị?

Hôm đó, chuông gió trên bàn em reo liên hồi (dù bình thường nó cũng hay kêu), nhưng hôm đó tiếng kêu khiến em bồn chồn không yên. Vì vậy, em đã gieo một quẻ cho cả gia đình.

Quẻ của chị xuất hiện một tử kiếp.

Nhưng rõ ràng hai tháng trước, trong giờ học, em còn tính cho chị, mọi thứ vẫn rất ổn.

Em đã thử mọi cách, cuối cùng cũng tìm ra nguồn cơn.

Là dì nhỏ. Dì muốn mua mạng của chị.

Dì mua mạng của chị để đổi lấy mạng sống cho con gái dì, Chu Thiến Thiến.

Khi biết chuyện này, điều đầu tiên em làm là gọi ngay cho chị.

Nhưng chị à, chị là người vẫn luôn kiên định đi theo chủ nghĩa duy vật mà.

Em biết chắc chắn chị sẽ không tin.

Em đã tìm đến thầy của em, thậm chí cả thầy của thầy, để tìm cách hóa giải kiếp nạn này cho chị.

Họ nói rằng, dù em có ngăn cản lần này, chỉ cần Chu Thiến Thiến còn sống, dì nhỏ sẽ tìm mọi cách để mua mạng chị.

Đáng sợ hơn ma quỷ chính là lòng người.

Trình Lãm Nguyệt, cho em gọi chị như thế này một lần.

Từ nhỏ đến lớn, em gây họa gì cũng có chị gánh. Mỗi lần bị đòn, chị đều xin bố mẹ chịu một nửa thay em.

Em bị bắt nạt, chị là người đầu tiên đứng ra, dù kẻ bắt nạt em nhiều nhất lại chính là chị.

Nhưng em hiểu rõ chị yêu thương người em gái này đến nhường nào.

Vậy nên, đứa em gái luôn được chị bảo vệ từ nhỏ, lần này cũng muốn bảo vệ chị.

Một tháng trước, em đã lén mua vé máy bay về nước, cố tình che đi nốt ruồi ở khóe miệng, và đến nhà dì nhỏ.

Đến đây, em phải nhắc lại rằng chúng ta giống nhau đến mức nào.

Biết vậy trước đây đã nhờ chị thi đại học hộ em rồi...

Lại lạc đề rồi.

Khi nhận tiền từ dì nhỏ, em đã rất nghiêm túc hỏi bà ấy ba lần.

"Chắc chắn là muốn đưa số tiền này cho cháu sao?"

"Thật sự là muốn đưa sao?"

"Phải đưa cháu đúng không?"

Bà ấy cười, nhét tiền vào tay em, nói đó là tấm lòng của dì.

Cầm tiền xong, em lập tức bay về nước C.

Cơ thể em ngày càng suy yếu, cho đến khi Phong Dự nhận ra, em phải nói hết sự thật.

Anh ấy nói em là kẻ ngốc nhất trên đời.

Đúng vậy, đối với những người học huyền học như chúng em, muốn lấy mạng ai đó dễ dàng biết bao.

Nhưng bài học đầu tiên khi bước vào trường là không được dùng huyền học để hại người.

Mà hại người cũng không phải mục đích ban đầu khiến em bước vào lĩnh vực này.

Trong những ngày còn lại, em đã cố gắng mỗi ngày để tìm ra cách cứu chị.

Nhưng em không thể cầm cự được lâu hơn nữa.

Chị à, đừng trách em vì đã bỏ chị lại một mình.

Em gái mãi mãi yêu chị."