Tô Tử Tích quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đổ nát, bên trong tối tăm…
Mãi đến lúc này, cậu mới cảm thấy căn phòng trước mắt hơi đáng sợ, lập tức vội vàng bỏ chạy.
Vừa xuống lầu, một luồng khí nóng ập vào mặt, giống như bước qua hai thế giới, không gian trước mắt sáng bừng lên.
Túc Bảo nhìn lại tòa nhà cũ mờ mịt, càng thêm hồ nghi.
Tô Tử Du căng thẳng hỏi: “Tòa nhà này có quỷ à em?”
Hân Hân: “??”
Quỷ, quỷ gì thế?
Túc Bảo lắc đầu: “Còn chưa biết ạ!”
“Mẹ ơi, con phải đi hỏi chút chuyện.” Túc Bảo nói cho Tô Cẩm Ngọc biết căn phòng kỳ lạ ở tầng sáu.
Tô Cẩm Ngọc nói: “Con chỉ là một đứa trẻ, có đi hỏi cũng đâu thể hỏi được thông tin về những chuyện thế này.”
Đâu có người lớn nào đi tán dóc mấy chuyện như vậy với trẻ con bao giờ.
Túc Bảo kéo tay Tô Cẩm Ngọc: “Vậy mẹ đi với con nha!”
Tô Cẩm Ngọc: “Ừm.”
Tô Tử Du và Tô Tử Tích không hỏi han gì mà tự động đi theo Túc Bảo, chỉ có Hân Hân chưa từng có kinh nghiệm gì về chuyện gặp ma quỷ thì ù ù cạc cạc.
“???”
Gì thế? Chuyện gì thế nhỉ??
Khi đến quảng trường nhỏ, Túc Bảo đi về phía một bà cụ mặc váy hoa màu xanh lá cây, thoạt nhìn bà cụ có vẻ là người thích nói nhiều. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Xin chào cụ!”
Bà cụ nhìn Túc Bảo rồi nhìn Tô Cẩm Ngọc, hỏi: “Có chuyện gì à? Hai đứa là con cái nhà ai thế? Sao bà chưa thấy bao giờ nhỉ?”
Bà cụ hoàn toàn không biết rằng bà đang trông thấy quỷ….
Lúc này Tô Cẩm Ngọc mới ý thức được, bà cụ có thể nhìn thấy cô.
Cô cũng không nói dối, đúng là xe của Tô Nhất Trần đang đỗ phía đó.
Bà cụ liếc nhìn một cái, tưởng Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc đến thăm họ hàng nên bắt đầu nói chuyện thân mật: “Ồ, họ hàng của con sống ở đây à, bà ăn rồi, con ăn chưa?”
Túc Bảo ngây thơ gật đầu: “Ăn rồi ạ, cảm ơn cụ ạ!”
Tô Tử Du cũng nói theo: “Cảm ơn cụ..”
Tô Tử Tích: “….”
Hân Hân: “??”
Tô Cẩm Ngọc ngồi xổm rồi bắt đầu tán dóc với bà cụ, chẳng mấy chốc hai người liền như người quen đã lâu.