Trên xe về nhà, Túc Bảo rất vui vẻ, không ngừng huyên thuyên với Tô Cẩm Ngọc sau khi đến nhà họ Tô, ông bà ngoại và các cậu đối xử tốt với bé như thế nào.
Bé sống rất vui vẻ, ông nội rùa đen rất tốt, Tiểu Ngũ cũng rất tốt…
Lẽ nào… Khi cô còn sống thật sự có một đứa con gái, cũng chính là bé gái trước mặt này?
Tô Tiểu Ngọc nhìn Túc Bảo lẩm bẩm từ nãy đến giờ, khẽ thở dài.
Hẳn bé con này rất nhớ mẹ mình nhỉ? Đến mức tinh thần xảy ra vấn đề thế kia…
Cô ấy không nhịn được xoa đầu Túc Bảo: “Bé cưng, chị không thể làm mẹ em được nhưng mà chúng ta có thể kết nghĩa chị em nè, em thấy sao?”
Túc Bảo ngơ ngác, rõ ràng chưa kịp phản ứng: “Kết nghĩa chị em là gì ạ?”
Túc Bảo gật đầu bừng tỉnh: “Quá được, quá được luôn ạ!” . Truyện Việt Nam
Tô Tiểu Ngọc giơ kem lên: “Nào, nhân danh hộp kem này, từ nay về sau chúng ta sẽ là chị em tốt!”
Túc Bảo cũng giơ kem lên cao: “Cụng ly!”
Hai người cùng cắn một miếng lớn, sau đó cùng hít hà vì tê răng.
Kỷ Trường: “…”
Mộc Quy Phàm: “…”
Tô Tiểu Ngọc nhìn dáng vẻ đáng yêu của Túc Bảo, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Cuối cùng cũng xong, đi ra đường cứ bị một bé gái gọi mẹ mãi thì sao mà cô ấy theo đuổi thần tượng được!
Tô Tiểu Ngọc không nhịn được nhẹ nhàng nhéo mặt cục bột nhỏ một cái: “Sau này em chính là em gái của chị, nào, gọi chị đi!”
Tô Tiểu Ngọc vui vẻ đáp: “Ơi!”
Kỷ Trường: “Ủa, alo…” Có phải hơi qua loa rồi không? Hai người còn chưa biết tên tuổi của nhau luôn đó???
Mộc Quy Phàm đang định lên tiếng thì đột nhiên Túc Bảo chỉ anh: “Chị ơi, đây là ba em, chị là chị của em rồi thì ba em cũng là ba chị nhỉ? Chị mau gọi ba đi!”
Khóe miệng Mộc Quy Phàm khẽ co rút!
Tô Tiểu Ngọc nhìn Mộc Quy Phàm, lúng túng chào hỏi: “Ầy, cái kia, chào, xin chào, à ờm… Anh gì ơi?”
Mộc Quy Phàm chưa kịp nói gì, Hân Hân đã hô lên: “Không đúng! Không được gọi anh, phải gọi ba!”
“Ba của ba gọi là ông nội, chị em của ba gọi là cô, ba của chị em thì gọi là ba.”
Túc Bảo: “Chính xác!”
Tô Tiểu Ngọc liêu xiêu trước gió, cô ấy chỉ nhận em gái thôi mà, sao còn tặng kèm một ông ba luôn vậy?