[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 349




Trên xe có thể nói chuyện hoặc ngủ, đến trạm thì lại xách hành lý xuống xe.

Lúc này bên ngoài xe không có ai đón, vì thế bọn họ bắt một chiếc xe lửa tiện đường đi lên thị trấn.

Đến thị trấn ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó lại không ngừng nghỉ vội vã đi vào trong thôn.

Về đến nhà, thấy người nhà trong lòng lập tức cảm thấy yên tâm.

Trong cái tết năm 1980, bầu không khí tết trong thôn so với mọi năm càng náo nhiệt hơn. Tuy là ở trong núi sâu, mọi người vẫn biết về công cuộc cải cách mở cửa, vì thứ người nông dân quan tâm nhất là đất nên tất cả mọi người đều được chia một ít.

Đêm giao thừa, người trong nhà ngồi bên nhau vui vẻ nói chuyện ăn bữa cơm tất niên.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết kể mình làm gì ở thành phố trước, Nguyễn Khiết cũng nói những thực sự không nhiều, vì phần lớn thời gian cô ấy đều dành cho học tập. Nguyễn Khê không muốn kể chuyện mình liều mạng bày quán ở vỉa hè, nhưng Nguyễn Khiết lại nói ra.

Lưu Hạnh Hoa nghe xong mà đau lòng, chỉ nói với cô: “Đi học đã vất vả rồi, còn đi bày sạp, tiền cô ba đưa cho cháu không đủ để cháu và Tiểu Khiết tiêu sao? Ở đó cháu cần gì phải liều mạng như vậy chứ? Hơn nữa cha mẹ cháu ở đó không cho cháu tiền sao?”

Nguyễn Khê mỉm cười nói: “Ai cũng muốn nhiều tiền mà ạ.”

Lưu Hạnh Hoa giơ tay gõ vào đầu cô một cái: “Tiền làm mờ mắt cháu rồi, trong mắt lúc nào cũng chỉ có tiền.”

Nói xong cả nhà đều bật cười.

Kết quả Lưu Hạnh Hoa lại nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến nói: “Chú năm, hai đứa cũng dọn đi rồi đúng không?”

Tiền Xuyến nhếch mép cười, gật đầu, tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng nói: “Bị bắt nhiều lần rồi ạ.”

Bởi vì ở bên này việc thực hiện chính sách của họ tương đối chậm, mà cô ấy và Nguyễn Trường Sinh lại nóng ruột không chờ đợi được, hơn nữa vì biết rõ chính sách có thay đổi, nên không còn tránh người khác như trước đây, nên bị người ta báo cáo bắt rất nhiều lần, nhưng chỉ cảnh cáo vài câu rồi thả ra.

Nguyễn Khê lập tức nhìn Tiền Xuyến nói: “Đừng buôn bán ở nông thôn nữa, để hết năm rồi theo cháu đi Bắc Kinh đi, chúng ta tới đó làm ăn. Cũng không cần chuyển đồ của mình cho người khác nữa, chúng ta tự sản xuất và bán hàng của mình, bản thân chúng ta tự làm hết.”

Tiền Xuyến nghe nói như vậy, hai mắt lóe sáng: “Thật sao? Rao bán gì vậy?”

Nguyễn Khê hắng giọng nói: “Cháu chỉ có một tay nghề duy nhất có thể đem đi bán được, đương nhiên là rao bán quần áo và bán đồ may sẵn. Trước khi trở về cháu đã kiểm tra ngọn nguồn rồi, vì cuộc cải cách mở cửa này mà một năm nay ngành dệt may phát triển rất mạnh, vải trong xưởng ở Bắc Kinh đã bắt đầu ép kho, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cuối năm có thể vẫn chưa dùng tới phiếu vải. Trong nhà máy còn phiếu vải không bán được, chúng ta có thể mua lại với giá rẻ, cô ba phụ trách nhập hàng từ nhà máy, chú năm thím năm phụ trách nhận người sản xuất để mở hàng rao bán quần áo, cô ba sẽ huấn luyện người cắt và sử dụng máy may, còn phía còn sẽ phụ trách thiết kế và in mẫu, lập tức sản xuất hàng loạt như vậy là có thể hình thành một xưởng quần áo nhỏ rồi.”

DTV

Hiện tại thị trường thợ may có thể nói là vô cùng lớn, đặc biệt là những món đồ màu xanh xám đen đã được mọi người mặc suốt mười năm, trầm mặc suốt mười năm như vậy tư tưởng sẽ từ từ được giải phóng, sau này sẽ theo đuổi sự cá tính và thời đại, quần áo chính là cách để theo đuổi cá tính và thời đại tốt nhất.

Ai mà không thích chưng diện, ai mà không chạy theo xu hướng, ai mà không muốn ăn mặc xinh đẹp một chút chứ?

Đương nhiên cũng có thể đi về phía Nam rao bán quần áo, nhưng Nguyễn Khê không muốn làm quần áo từ thiết kế của người khác để rao bán. Cô muốn tự mình thiết kế ra quần áo, bán ra quần áo do mình từ thiết kế và sản xuất, từ một xưởng may nhỏ hình thành một công ty lớn.

Nghe Nguyễn Khê nói xong thì không ai nói gì, vì trong thời gian ngắn họ không tiếp thu được nhiều tin tức vượt khỏi tầm hiểu biết như vậy, cho nên cần thời gian để từ từ suy ngẫm. Bọn họ chưa từng tiếp xúc với chuyện phức tạp như vậy, nghe xong cũng có hơi mù mịt.

Suy nghĩ một lát, Nguyễn Trường Sinh nghĩ ra câu hỏi, hỏi trước một câu: “Hiện tại có thể thuê người được sao?”

Nguyễn Khê nhìn về phía anh ấy gật đầu: “Lúc này có thể coi như là ngầm đồng ý rồi, nhưng cũng không được quá lộ liễu, lẳng lặng mà làm là được rồi. Cháu đã mua ở nông thôn Bắc Kinh một căn nhà, chỉ cần có máy may và vài công cụ là có thể gọi người tới huấn luyện, hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Tiến Xuyến vô cùng bất ngờ hỏi: “Cháu mua xong cả nhà rồi sao?”