[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 249




Ai đã từng sống ở nông thôn thì người đó biết, Phùng Tú Anh nghe kể thì thấy không vui, cho nên trên mặt cũng không có biểu cảm gì, chỉ chăm chú ăn cơm. Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương cũng không thích nghe, nhưng bọn họ đều sẽ không phá hỏng sự vui vẻ của Nguyễn Trường Phú.

Nguyễn Trường Phú và Nguyễn Hồng Quân nói chuyện một lúc thì dừng lại, lại nói: “Kỳ nghỉ đông này xem như cho các con chơi vui vẻ chơi thoải mái, còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi, mau lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn đi học hết cho ba.”

Nghe thấy đi học, Nguyễn Hồng Quân lập tức ỉu xìu, rốt cuộc không vực dậy được tinh thần.

Nguyễn Trường Phú lại nói với Nguyễn Khê Nguyễn Khiết: “Chuyện đi học của hai con cũng sắp xếp xong hết rồi, ngày khai giảng trực tiếp nhập học với học sinh mới. Nếu may mắn, nói không chừng còn được chia vào cùng một lớp với Thu Dương đó.”

“Ai muốn học cùng lớp với bọn họ chứ?!” Nguyễn Thu Dương nói thẳng tiếng lòng của Nguyễn Khê Nguyễn Khiết.

Nguyễn Trường Phú nghe được lời này thì sắc mặt bỗng dưng sầm xuống, khí thế trên người Nguyễn Thu Dương lập tức bị đẩy xuống đáy vực, trên mặt cô ta không tự giác đầy vẻ kinh sợ, nuốt nước miếng cúi đầu ăn cơm, không dám nói chuyện nữa.

Trong nhà không có ai lên tiếng, sau khi ăn xong cô ta đi tìm Tô Manh Manh, nói với Tô Manh Manh: “Mình không muốn học chung lớp với hai bọn họ đâu, để người ta biết một người trong đó là chị gái ruột của mình, một người là chị họ của mình, mặt mũi mình vứt ở đâu chứ?”

Tô Manh Manh nghĩ một chút rồi nói: “Nguyễn Khê xinh đẹp như vậy, cũng không mất mặt như vậy chứ?”

Nguyễn Thu Trương trực tiếp trừng Tô Manh Manh: “Rốt cuộc ánh mắt cậu sao, rốt cuộc chị ta xinh đẹp chỗ nào chứ? Mình chỉ nhìn ra được chị ta bẩn thỉu, cả người cả mái tóc đều bẩn, xương cốt toát ra vẻ quê mùa.”

Tô Manh Manh nhìn cô ta nói: “Không bẩn, lúc trước làn da không trắng thì có thể bẩn một chút, nhưng bây giờ chị ấy trắng hơn rồi, rất xinh đẹp. Nguyễn Khiết kia đúng là có thể nhìn ra được là người từ nông thôn đến, nhưng Nguyễn Khê thật sự không nhìn ra được, khí chất khi nói chuyện khác biệt. Chị ấy chỉ cần mặc chút quần áo trên người, mình cũng cảm thấy cực kỳ đẹp.”

Nguyễn Thu Dương tức giận đến trừng mắt.

Tô Manh Manh chớp chớp mắt, một lát sau nói: “Được rồi, chị ấy cũng rất bẩn.”

Nguyễn Thu Dương hài lòng, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa chị ta đã mười bảy tuổi rồi! Mười bảy tuổi mới lên lớp 7, lên cùng một lớp với mình, nói ra ngoài chị ta không sợ người ta cười đến rụng răng, mình cũng sợ đó?”

Tô Manh Manh lại nghĩ một chút: “Vậy ở trường học cậu giả vờ không quen biết bọn họ là được rồi.”

Nguyễn Thu Dương nói: “Chắc chắn mình sẽ giả vờ không quen biết, chia vào cùng một lớp mình cũng sẽ không nhận bọn họ.”

Tô Manh Manh cười rộ lên: “Cậu yên tâm được rồi, bọn họ cũng sẽ không nhận cậu, hình như bọn họ cũng không thích cậu.”

Nguyễn Thu Dương: “…”

DTV

Trời ạ! Rốt cuộc cậu là bạn của ai vậy!

Tới nông thôn một chuyến đúng là rất mệt, mấy ngày sau đó Nguyễn Khê Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đều ở trong nhà không đi ra ngoài, tập trung điều chỉnh lại trạng thái để mình bình tĩnh lại, chuẩn bị sẵn sàng khai giảng đi học.

Năm nay Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chính thức nhập học, không thể không muốn đến trường là không đến trường như trước kia nữa. Nguyễn Khê dự định khi đi học sẽ củng cố lại kiến thức đã học với giáo viên, vừa tiếp tục dành thời gian sau khi học xong sẽ tự học thêm kiến thức mới.

Buổi tối trước ngày chính thức khai giảng, cô và Nguyễn Khiết ở trong phòng sắp xếp đồ.

Thật ra cũng không có gì để sắp xếp, chỉ là lấy hết đồ Nguyễn Trường Phú đã cho bọn họ ra — túi quân dụng mới tinh, bên trong có hộp đựng bút bằng thiếc mỏng, dụng cụ bên trong hộp đựng bút cũng đều là đồ có chất lượng rất tốt.

Sắp xếp cặp sách xong, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết còn chuẩn bị quần áo cho ngày hôm sau mặc.

Bởi vì là ngày đầu tiên chính thức đi học, là ngày hai bọn họ thật sự ra khỏi núi vào trường học, cho nên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dự định có một chút cảm nghi thức, để ngày hôm đó trở thành một ngày có kỷ niệm ý nghĩa.

Bàn bạc xong, bọn họ định mặc bộ quân trang mới mà năm ngoái Nguyễn Trường Phú mang về cho bọn họ. Mặc quân trang rồi đeo khăn quàng cổ màu đỏ mà chính hai người mua len về đan, đó là phong cách năng động và thời thượng nhất của niên đại này.

Chuẩn bị xong hết mọi thứ, hai người tắt đèn nằm xuống ngủ.

Tuy rằng trước kia đã từng đi học, nhưng bởi vì không chính thức, cho nên bây giờ Nguyễn Khiết vẫn cảm thấy lo lắng. Cô ấy đặt tay ở trên n.g.ự.c mình, cảm nhận được nhịp tim đập của mình, nói với Nguyễn Khê: “Vẫn cảm thấy giống như nằm mơ vậy.”

Nguyễn Khê duỗi tay véo cô ấy một cái: “Đau thì không phải đang nằm mơ.”

Nguyễn Khiết cũng bật cười, cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.