[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 247




Nguyễn Trường Sinh xách hành lý và dẫn họ đi, gần như ba bước họ quay đầu nhìn lại một lần, cứ luôn vẫy tay chào Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa. Mà Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cứ đi theo bọn họ về phía trước, đi một lúc lâu mới dừng lại trên đường.

Lưu Hạnh Hoa lưu luyến không rời nói: “Lần sau trở lại không biết là bao giờ.”

Nguyễn Thúy Chi đỡ vai bà, nặng nề vỗ vỗ.

Dù gì cũng đều là trẻ con thôi, tình cảm dễ đến cũng dễ đi. Sau khi đi theo Nguyễn Trường Sinh đến một đoạn đường

núi, Nguyễn Hồng Quân không không còn buồn bã nữa mà bám m.ô.n.g Nguyễn Trường Sinh tiếp tục đi, bảo anh ấy kể về quá khứ của mình.

Nguyễn Trường Sinh vì muốn ứng phó cậu bé, cái gì anh cũng kể, thiếu chút nữa cũng kể luôn chuyện mặc quần thủng đáy.

Nguyễn Trường Sinh không chỉ phải cầm hành lý, mà còn phải kể cho Nguyễn Hồng Quân nghe về chuyện thời còn trẻ của anh ấy, kể lại anh ấy đã chiến đấu trên núi Phượng Minh như thế nào, thêm nữa còn phải cõng Nguyễn Thu Nguyệt. Nên cũng được coi là vô cùng bận rộn.

Nhưng cũng vì có anh, họ đã đi nhanh hơn rất nhiều so với lúc họ đến.

Về đến xã họ cũng không vội và đi luôn mà ở lại nhà nghỉ của xả hơi đêm để khôi phục tinh thần.

Sau khi mở cửa phòng, cất hành lý xong xuôi thì Nguyễn Khê trẻ tiền để mượn điện thoại trong quán trọ rồi gọi cho Nguyễn Trường Phú một cuộc điện thoại. Báo với ông ta, sáng ngày mai họ mới bắt tàu hỏa về để ông thu xếp mấy việc còn lại.

Nguyễn Trường Phú đã nhanh chóng thu xếp xong, ngày hôm sau đám người Nguyễn Khê vừa đứng dậy, xe jeep đã đến bên ngoài nhà trọ đón họ.

Nguyễn Khê và những người khác cũng không vội, họ vẫn đến nhà ăn quốc doanh ăn sáng với Nguyễn Trường Sinh trước.

Sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Trường Sinh nhìn bọn họ lên xe jeep mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh đứng vẫy tay với bọn họ mãi cho đến khi chiếc xe đi xa khuất, anh ấy mới nhịn không được cảm thán trong lòng – đúng là làm cán bộ có khác, con cháu cán bộ cũng thật thoải mái. Đời này không biết anh còn được ngồi ô tô lần nào nữa không.

Trong thế giới đông nghịt người như thế này, bầu trời trên cao vẫn xám xịt như cũ, khi nào mới có một cái đầu thông minh đây?

Không được đâu, chắc chắn kiếp này sẽ như vậy.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đưa theo ba người Diệp Phàm ngồi xe jeep đến ga tàu hỏa. Sau khi lấy vé, họ tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống. Họ bắt đầu chuyến tàu hỏa kéo dài hai ngày rưỡi, từ một thị trấn nhỏ ở đầu này đến thành phố lớn ở đầu kia..

Xe lửa bóp còi khởi hành, bánh từ từ chuyển động.

DTV

Sau khi tốc độ xe ổn địn, Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh chợt hỏi Nguyễn Khê một câu: “Cô ba chưa kết hôn sao?”

Tuy rằng bọn họ ở lại không ít ngày, nhưng thật ra vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói. Bởi vì ăn tết sôi nổi nên ngày nào cũng cùng nhau nghịch ngợm. Hớn nữa bọn chúng vẫn còn là trẻ con, có rất nhiều chuyện không tiện hỏi.

Bây giờ đã rời đi, Nguyễn Thu Nguyệt mới tò mò hỏi một câu.

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn cô, bán tính bán nghi: “Sau này có cơ hội chị sẽ kể cho em.”

Nguyễn Thu Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Bí ẩn như vậy sao?”

Cũng không phải điều gì quá thần bí, chỉ là chuyện quá dài dòng mà thôi, hơn nữa đây cũng không phải chủ đề mà bọn trẻ nên thảo luận. Nguyễn Khê thực sự không muốn tùy tiện bàn luận chuyện của Nguyễn Thúy Chi, đặc biệt là đem ra để nói chuyện phiếm.

Thực ra chuyện của Nguyễn Thúy Chi, đến cả Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh cũng không biết. Lần trước bọn họ quay về cũng ngắn hơn mà khi đó Nguyễn Trường Sinh đang tổ chức hôn lễ, bầu không khí rất trang trọng và vui vẻ nên càng không có cơ hội để nói về loại chuyện như thế này.

Bọn họ không biết chuyện Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đòi chia nhà và cũng không biết chuyện ly hôn của Nguyễn Thúy Chi.

Đương nhiên, bọn họ có biết những chuyện này hay không cũng không quan trọng

Vì vậy, Nguyễn Khê nói: “Không phải bí mật nhưng bây giờ không tiện nói ra thôi.”

Nguyễn Thu Nguyệt cũng không phải người hay hóng hớt, nhất là việc của người lớn, vì thế cô bé gật đầu nói: “Vậy cũng được.”

Ngồi trên tàu, Nguyễn Khê không muốn nói nhiều. Cô nhanh chóng tìm được tư thế để nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ mong ngủ một giấc là có thể vượt qua chặng đường này để có thể đi xuống giãn gân cốt, hít thở không khí trong lành.

Nguyễn Hồng Quân tràn đầy năng lượng, Diệp Phàm quá mệt để cãi nhau với cậu bé nên cậu liền nói chuyện phiếm với mấy người khác trong xe.

Sau hai ngày rưỡi lắc lư lảo đảo trên tàu, tàu hỏa cũng bóp còi từ từ tiến vào sân ga.

Lần này là Nguyễn Khiết đã đánh thức Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vỗ cô và nói: “Chị, chúng ta đến trạm rồi.”

Nguyễn Khê mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô mỉm cười đứng dậy đi lấy hành lý, nói với Nguyễn Khiết: “Không tồi, em không còn hồi hộp lo lắng như lần đầu đến đây nữa, vậy mà còn biết xuống tàu ở đâu luôn.”