[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 241




Tiền Xuyến bước đến bên cạnh Nguyễn Trường Sinh, cô ấy nhìn hai cô mỉm cười và nói: “Mấy hôm nay mẹ cứ nhắc mãi hai đứa đấy, bà bảo đây là lần đầu tiên hai đứa đón Tết xa nhà, ở nhà thiếu bóng dáng của hai đứa cứ thấy không quen, ai có ngờ đâu hôm nay hai đứa đã về rồi.”

Nguyễn Trường Sinh không muốn đứng đây nói nhiều lời, anh ấy bảo: “Ngoài trời lạnh lắm, mau vào nhà, mau vào nhà thôi.”

Sau đó anh ấy còn chưa kịp nhấc chân thì chợt nghe một tiếng vang lên ở sau lưng: “Ớ…”

DTV

Đó là tiếng phát ra từ cổ họng của người bị bơ đẹp - Nguyễn Hồng Quân.

Nguyễn Trường Sinh nghe thấy thì ngoảnh đầu lại, lúc này mới nhận ra mình đã phớt lờ ba đứa nhỏ, thế là anh ấy bèn nhìn sang Nguyễn Khê nói: “Gượm đã, hình như chú đã quên mất một chuyện, ba đứa nhóc con này là ai thế?”

Nguyễn Khê còn chưa lên tiếng thì Nguyễn Hồng Quân đã ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng nói: “Con không phải nhóc con đâu!”

Nguyễn Trường Sinh nhìn cậu bé nở nụ cười: “Giống một thằng nhóc ngố.”

Anh ấy vừa nói ra câu này thì Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt đều bật cười.

Nguyễn Thu Nguyệt còn nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Đúng nhỉ, chú năm, con cũng thấy khá giống.”

Nguyễn Hồng Quân tức giận nhìn Nguyễn Trường Sinh, sau đó lại tức giận nhìn Nguyễn Thu Nguyệt: “Các người đều muốn nếm thử mùi lợi hại của con đúng không?”

Nghe kêu chú năm là Nguyễn Trường Sinh đã biết rồi, anh ấy nhìn ba người Nguyễn Thu Nguyệt và nói: “Chú biết rồi, mấy đứa là những đứa cháu trai cháu gái chưa từng về quê lần nào của chú, mấy đứa cũng về đây ăn Tết à?”

Diệp Phàm nhìn anh ấy và lên tiếng đáp lời: “Đúng vậy ạ, tụi con về đây chung với hai chị.”

Lưu Hạnh Hoa không cho Nguyễn Trường Sinh nói tiếp, lúc này bà ấy vội lên tiếng nói một câu: “Mấy đứa nhỏ về đây đã mệt lắm rồi, trời lại lạnh lẽo như thế, đừng có đứng ngoài đây nữa, mau mau vào nhà đi, muốn nói gì thì để ngồi xuống rồi từ từ mà nói.”

Trong quán ăn phía đối diện, Tôn Tiểu Tuệ ló đầu ra nhìn Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa dắt một tốp trẻ con vào nhà, bà ta rụt đầu lại nói với Nguyễn Trường Quý: “Không chỉ có tụi nó về thôi đâu, còn dắt theo ba đứa khác nữa, Tiểu Khê cũng tài giỏi quá chứ nhỉ.”

Nguyễn Trường Quý không có tâm trạng: “Đừng quan tâm.”

Dù sao thì anh cả cũng không về, ông ta cũng không muốn ra đó giả vờ giả vịt làm gì. Mà cho dù anh cả có về đi nữa thì lần này cũng chưa chắc ông ta có thể giả vờ nổi, ai bảo Nguyễn Trường Phú về đây mà lại không cho ông ta được lợi ích gì chứ, đã vậy còn dắt đi mất đứa con gái của ông ta.

Nhưng Tôn Tiểu Tuệ lại rất muốn quan tâm, nhưng cũng phải quan tâm được mới nói.

Nếu như không e ngại Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh sẽ nổi điên, nếu như có thể quản được thì bà ta đã sớm tóm cổ Nguyễn Khiết về đánh cho một trận!

Đánh xong thì nhốt nó lại, để cả đời này nó cũng đừng mơ tới chuyện chạy lung tung ra ngoài nữa!

Trong nhà, mọi người ngồi cạnh bàn, trên bàn bày một ngọn đèn dầu, tim đèn được chỉnh đến mức cao nhất.

Dưới ánh đèn chiếu sáng, gương mặt của mỗi một người đều trở nên rõ nét, Nguyễn Khê giới thiệu chính thức hai bên Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến với Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm, để đôi bên đều biết được tên họ và mặt mũi của nhau.

Sau khi giới thiệu xong, Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm lại gọi hết một lượt từ ông nội bà nội đến chú năm thím năm.

Nguyễn Chí Cao vừa thấy Nguyễn Hồng Quân đã vui vẻ, ông ấy cười hỏi: “Cậu năm bao nhiêu tuổi rồi?”

Nguyễn Hồng Quân ngồi ngay ngắn, khi trả lời câu hỏi của Nguyễn Chí Cao cũng rất nghiêm trang: “Thưa ông nội, qua cái Tết năm nay là con được mười hai tuổi.”

Nguyễn Chí Cao nhìn cậu bé mỉm cười: “Nhìn y hệt như ba con hồi còn nhỏ, con là một hạt giống tốt để làm quân nhân đấy.”

Nghe thấy câu nói này, Nguyễn Hồng Quân liền không ngăn được vẻ đắc chí, niềm vui của cậu bé không thể giấu nỗi trên đôi môi, sau đó liền cười rộ lên, cậu bé nói với vẻ thẳng thắn: “Ông nội thật có mắt nhìn, con chính là người trời sinh làm lính đấy ạ!”

Nói dứt lời cậu bé đột nhiên đứng phắt dậy, nghiêm chào một cách lố lăng, cậu bé hô lớn: “Cúi chào!”

Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm ngồi bên cạnh lại bị cậu bé làm cho giật mình, hai người kìm nén không trợn mắt với cậu bé.

Nguyễn Trường Sinh trông thấy dáng vẻ của cậu bé thì bật cười, sau đó liền cười không ngậm được mồm, một lúc lâu sau anh ấy mới nói: “Thằng nhóc này thú vị thật đó.”

Kết quả Nguyễn Hồng Quân ngồi xuống và nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Con là anh năm, chú là em năm.”

Nguyễn Trường Sinh nghe thế thì lập tức không cười nữa, anh ấy cố tình dựng mày lên: “Ê này! Nhóc con! Không ngờ con lại dám khiêu khích chú! Con bước ra ngoài hỏi thăm thử xem, ở núi Phụng Minh này, Nguyễn Trường Sinh chú đây nói một đố ai dám nói hai!”