[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 197




Diệp Thu Văn lại sụt sịt một lúc, sau đó ngồi thẳng dậy nhìn Phùng Tú Anh. Cô ta khóc đến nỗi hai mắt đỏ au, cô ta nhìn Phùng Tú Anh và nói: “Vốn dĩ là con muốn cố gắng làm chị em tốt với em ấy, dắt em ấy đi chơi thỏa thích, bây giờ xem ra không được rồi, em ấy ghét con.”

Phùng Tú Anh vỗ vai cô ta: “Đừng đau lòng, sớm muộn gì nó cũng sẽ phát hiện điểm tốt của người chị cả là con thôi.”

Diệp Thu Văn hít hít mũi: “Cảm ơn mẹ đã an ủi con.”

Phùng Tú Anh mỉm cười: “Mẹ biết ngay con là đứa hiểu chuyện và tốt bụng nhất mà.”

Nói dứt lời bà ta lại bắt lấy tay của Diệp Thu Văn: “Thường ngày Thu Dương nó nghe lời con nhất, con giúp mẹ đi khuyên em, bảo em đừng giành với Tiểu Khê nữa. Căn phòng bên cạnh cứ nhường cho Tiểu Khê và Tiểu Khiết ở đi, đừng gây rối nữa.”

Diệp Thu Văn gật đầu, cô ta tìm khăn lau mắt, sau đó bèn ngồi dậy đi khuyên bảo Nguyễn Thu Dương.

Dĩ nhiên là cô ta không khuyên Nguyễn Thu Dương ở trên tầng mà kéo Nguyễn Thu Dương xuống tầng.

Phùng Tú Anh không đi theo xuống ngay lập tức, bà ta ở lại trên tầng đi gõ cửa phòng của Nguyễn Khê, lên tiếng hỏi: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, các con cứ yên tâm ở phòng này nhé, buổi tối mẹ sẽ lấy cho các con hai tấm chăn, còn cần gì nữa thì cứ nói với mẹ.”

Vốn dĩ bà ta định thêm một câu “nói với chị cả cũng được”, nhưng nhớ đến thái độ của Nguyễn Khê đối với Diệp Thu Văn, bà ta liền nuốt xuống không nói nữa.

Vào lúc Nguyễn Khiết bị Nguyễn Khê kéo vào trong phòng, trái tim của cô ấy đập nhanh đến độ sắp nổ tung.

Nguyễn Khê đã khóa trái cửa phòng rồi nhưng cô ấy vẫn không dám thở mạnh, cô ấy cảm giác ban nãy giống như đã trải qua một trận chiến ác liệt, cả người còn đang chìm trong nỗi sợ hãi kinh hoàng, ngu nga ngu ngơ không biết bản thân mình đang ở đâu.

Cô ấy bụm lấy tim mà nhìn Nguyễn Khê, cảm thấy Nguyễn Khê giống như một vị thần!

Cô ấy không biết tại sao Nguyễn Khê lại can đảm như thế, dù sao thì sau khi vào phòng cô ấy càng run rẩy dữ dội hơn nữa!

Nếu đổi lại là cô ấy thì chắc chắn là sẽ không dám nói bất cứ thứ gì cả, mà sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp, cho ở đâu thì ở đó.

Nguyễn Khê trông thấy sắc mặt của cô ấy thì nhìn cô ấy mỉm cười: “Bị dọa rồi à?”

Là bị dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp rồi!!!

DTV

Nguyễn Khê khó khăn hít một hơi: “Chị, sao em cảm thấy chị cứ như biến thành một người khác ấy, sao chị lại… ghê gớm thế chứ?” Ở đây không phải nơi thôn quê mà các cô đã khôn lớn mà là một thành phố hoàn toàn xa lạ đấy!

Nguyễn Khê đáp: “Chị không ghê gớm thì phải thế nào? Ở đây để cho mấy người bên ngoài kia ức h.i.ế.p đến c.h.ế.t à? Em có nhận ra không? Trong cái nhà này Phùng Tú Anh không phải là người có quyền quyết định, trái lại Diệp Thu Văn kia lại giống chủ nhà hơn. Chúng ta không phải đến đây để làm khách, chị đây là trở về nhà mình, cần cô ta bày ra dáng vẻ chủ nhà để tiếp đãi chị sao? Thế nào? Bởi vì một mình cô ta nhận được vô vàng tình yêu thương, cho nên bây giờ cái nhà này không còn mang họ Nguyễn nữa mà đổi thành họ Diệp rồi ư?”

Nói dứt lời cô bèn ngồi xuống bên giường: “Nguyễn Thu Dương không phải là người dễ chung sống, chắc là cô ta không muốn Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đón chị về đây, sợ chị sẽ chiếm đồ của cô ta và gây ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ta. Trong mắt cô ta chỉ có một người chị cả là Diệp Thu Văn, trông cô ta nâng niu bảo vệ Diệp Thu Văn như gì vậy ấy.”

Nguyễn Thu Dương ở bên ngoài khóc la om sòm, đương nhiên là Nguyễn Khiết cũng nghe thấy.

Cô ấy vẫn đang ôm ngực, không có cách nào áp chế được sự căng thẳng trong lòng.

Nguyễn Khê nhìn cô ấy và tiếp tục nói: “Bản thân mình không trở nên mạnh mẽ hơn, không làm cho họ biết chúng ta không dễ bị bắt nạt, chẳng lẽ lại ôm nỗi bức bối trong người không dám hó hé rồi trông chờ Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh chủ động đến bảo vệ chúng ta sao? Trông chờ vào bọn họ còn không bằng đi đốt hương cầu bồ tát cho xong.”

Một lúc lâu sau, Nguyễn Khiết nói: “Chị, em quá vô dụng, không thể giúp gì cho chị được.”

Nguyễn Khê bật dậy từ trên giường và nói: “Em đừng làm gì cả, chỉ cần nấp sau lưng chị là được. Em là cháu gái của Nguyễn Trường Phú nên đừng lên tiếng. Em chỉ cần nhớ kỹ lời chị, lúc lên lớp thì cố gắng học hành, học hiểu kiến thức cho tường tận.”

Nguyễn Khiết đến bên cạnh cô: “Chị, em nghe chị hết.”

Nguyễn Khê mở tủ quần áo, sau đó lấy hết tất cả quần áo bên trong ném lên giường. Nguyễn Khiết đi tới giúp đỡ, vừa dọn ra hết quần áo bên trong thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, sau đó là tiếng hỏi han của Phùng Tú Anh.