[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 196




Phùng Tú Anh bị Nguyễn Khê nói đến á khẩu không thốt ra được lời nào, bà ta đành vươn tay kéo Nguyễn Thu Dương: “Nghe lời nào, nhường cho chị ở đi.”

Nguyễn Thu Dương vùng ra khỏi tay của Phùng Tú Anh, lập tức nóng nảy la lên: “Con không nghe! Tại sao con phải nghe lời! Tại sao con phải nhường chứ!”

Nguyễn Khê chỉ về căn phòng của Diệp Thu Văn: “Cô không phục thì đi tìm chị cả của cô đi, đi mà chiếm phòng của cô ta, đó là phòng tốt nhất, quần áo trong tủ đồ chắc cũng đẹp và tốt nhất nhỉ, cô không muốn à?”

Nguyễn Thu Dương hét toáng lên: “Đó là phòng của chị cả! Phòng này là của tôi!”

Nguyễn Khê trợn mắt nhìn cô ta rồi duỗi tay kéo cô ta qua một bên.

Sau đó cô dắt Nguyễn Khiết đi vào phòng, lúc đóng cửa cũng đồng thời để tay ra sau lưng khóa trái cửa lại.

DTV

Nguyễn Thu Dương tức tối vừa đ.ấ.m vừa đá ở bên ngoài, sau đó giận đùng đùng quay lại hét lên với Phùng Tú Anh: “Đã nói là đừng đón chị ta về đây mà, hai người cứ khăng khăng đón chị ta về. Có khác gì cướp cạn không chứ, mẹ không quản chị ta sao?”

Phùng Tú Anh thật sự rất sợ những chuyện ầm ĩ, nhưng càng sợ thứ gì thì thứ đó lại đến.

Bà ta còn biết làm thế nào được, đành nói với Nguyễn Thu Dương: “Thu Dương, con với Thu Nguyệt cùng nhau ở căn phòng phía bắc đi.”

Nguyễn Thu Dương ngồi xổm xuống bật khóc: “Con không chịu! Phòng đó không có ánh nắng, ẩm ướt muốn chết!”

Bỗng dưng Nguyễn Thu Nguyệt lại ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Vậy mà chị còn để cho em ở, chị có giỏi thì đến ở với chị cả… Thu Văn đi! Chị cũng chỉ biết ăn h.i.ế.p em, tưởng đâu người ở dưới quê cũng dễ ăn hiếp, kết quả không ngờ được chứ gì, lêu lêu lêu lêu lêu…”

Nguyễn Thu Dương ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Nguyễn Thu Nguyệt: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, em muốn c.h.ế.t có đúng không!”

Nguyễn Thu Nguyệt quay người bỏ chạy: “Chị mới muốn c.h.ế.t ấy!”

Nguyễn Thu Nguyệt đã chạy xuống dưới tầng.

Phùng Tú Anh đưa tay kéo Nguyễn Thu Dương, cô ta liền vùng tay ra tránh khỏi.

Phen này Phùng Tú Anh không đưa tay kéo cô ta dậy nữa, bà ta đứng trước mặt cô ta khẽ hít vào một hơi và nói: “Thu Dương, chị hai của con vừa mới đến, con cứ nhường cho chị đi. Chị ở dưới quê chịu khổ nhiều năm như thế, chúng ta đâu thể để chị vừa đến liền chịu ấm ức, đúng không nào?”

Nguyễn Thu Dương ngẩng đầu nhìn Phùng Tú Anh với đôi mắt ửng đỏ: “Bộ con là người để chị ta ở dưới quê chịu khổ à? Chị ta chịu khổ ở dưới quê thì liên quan gì đến con? Bộ con là người khiến chị ta thấy ấm ức à? Tại sao vừa đến lại cướp đi phòng của con chứ?”

Phùng Tú Anh thấy không thể nói cho cô ta hiểu, bà ta đứng ở giữa cảm thấy rất khó xử.

Trong lòng bà ta cũng bức bối đến ngột ngạt, ngoài phòng thì có Nguyễn Thu Dương đang gào khóc, còn trong phòng thì có Diệp Thu Văn đang nức nở, bà ta đâu thể nào lại khiến cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết khóc nữa chứ? Có thể thấy rõ là trong lòng Nguyễn Khê đang ôm một bụng oán trách nên không thể nào lại kích động con bé được.

Thế là bà ta bèn đứng đó suy nghĩ một lát, sau đó vẫn quay người vào phòng dỗ dành Diệp Thu Văn trước.

Diệp Thu Văn là đứa trẻ hiểu chuyện nhất trong nhà và cũng là đứa khiến người ta thấy bớt lo nhất, con bé không giống với Nguyễn Thu Dương có nói gì cũng không hiểu như vậy. Thường ngày cho dù trong nhà xảy ra chuyện gì thì Phùng Tú Anh đều sẽ hỏi ý kiến của Diệp Thu Văn, bảo cô ta giúp bà ta ra quyết định.

Thế là bà ta liền bước vào phòng Diệp Thu Văn và đóng cửa lại, sau đó ngồi bên giường khẽ khàng vỗ lưng Diệp Thu Văn, bà ta nhỏ tiếng nói:

“Thu Văn, con đừng chấp nhặt với Tiểu Khê nhé, mấy năm nay nó ở dưới quê chịu rất nhiều cực khổ, con nhường nhịn em một chút. Hơn nữa đúng thật là ở dưới quê không có ai dạy nó lễ nghĩa cả, cho nên có hơi ngang ngược thô lỗ, con thông cảm một chút nhé?”

Diệp Thu Văn vẫn nằm úp sấp trên giường, cô ta đáp lại với giọng mũi đặc sệt: “Mẹ, con không trách cứ gì Tiểu Khê, và cũng sẽ không bao giờ trách em ấy cả. Con chỉ bỗng thấy nhớ về ba mẹ ruột của mình, giá như họ còn sống trên đời thì Tiểu Khê đã không phải tranh chức chị cả với con rồi… Vốn dĩ em ấy mới là chị cả… Tất cả đều là lỗi của con… Em ấy thấy con không chướng mắt cũng là chuyện dễ hiểu…”

Nói dứt lời cô ta lại hít mũi rồi bật khóc nữa.

Phùng Tú Anh thấy thấy thế thì vô cùng thương xót, bà vỗ lưng cô ta và nói: “Thu Văn, con thôi đừng nói như thế nữa, con mà nói nữa chắc tim mẹ sẽ vỡ ra mất. Con không có lỗi gì hết, con vừa nhiệt tình vừa chu đáo như vậy thì lỗi phải ở đâu? Con bé không cảm kích mà còn khiến cho con bẽ mặt thì đó là vấn đề của bé. Bởi vì trong lòng con bé oán trách chúng ta nên mới thế. Chúng ta cho con bé một ít thời gian nhé, được không?”