[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 195




Câu nói này vừa được thốt ra, chẳng khác nào cầm một con d.a.o cứa vào mặt của Diệp Thu Văn.

Diệp Thu Văn không thể tiếp tục ngồi đây được nữa, gương mặt cô ta cứng đờ, sau đó đứng dậy vội vã chạy ra khỏi phòng khách.

Cô ta vừa chạy vừa lấy tay quệt nước mắt, hít hít mũi bước lên cầu thang đi lên tầng, sau khi vào phòng thì không đóng cửa, lập tức nằm úp mặt xuống giường bật khóc.

Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh nghệch mặt nói: “Chị cả khóc rồi…”

Đang nói thì cô bé lập tức sửa lại: “Không đúng, phải là chị Thu Văn khóc rồi.”

Nguyễn Thu Dương: “...”

Đứa em gái này của cô ta đúng là ngu hết thuốc chữa!

Phùng Tú Anh là một người không có chủ kiến, không có lập trường hay là cá tính gì cả, sự việc đi đến nước này bà ta cũng không biết phải làm sao, chủ yếu là bà ta không thể nào quở mắng Nguyễn Khê được, dù sao thì Nguyễn Khê mới vừa chuyển đến đây.

Hơn nữa bà ta cũng đã cảm nhận được, con nhóc này không thể dạy dỗ, cũng không có khả năng nói động tới nó được, càng nói nó thì càng giống như một con nhím dựng thẳng hết gai nhọn trên người lên, sau đó nói ra một tràng những lời khiến người ta thấy khó xử, gặp ai cũng châm chích người ta bằng lời nói, không giữ sĩ diện cho người ta gì cả.

Nguyễn Thu Dương cũng bị Nguyễn Khê làm cho nổi giận đùng đùng, cô ta hỏi vặn lại cô: “Tại sao một người họ Diệp còn một người họ Nguyễn, bộ chị không biết à?”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thu Dương: “Đương nhiên là tôi không biết, tôi ở dưới quê thì làm sao biết được?”

DTV

Nguyễn Thu Dương bị cô chọc cho tức chết, giọng điệu của cô ta trở nên hung hăng hơn: “Chị từ dưới quê lên, chị ghê gớm lắm nhỉ!”

Đi đường đã mệt lắm rồi, Nguyễn Khê không muốn tiếp tục nói nhảm với Nguyễn Thu Dương, cô đứng phắt dậy hỏi Phùng Tú Anh: “Phòng của chúng con ở đâu?”

Phùng Tú Anh nghe thế cũng vội đứng lên: “Ở trên tầng, con gái trong nhà này đều ở trên tầng hết.”

Hai căn phòng dưới tầng trệt, một phòng là của bà ta với Nguyễn Trường Phú và cả Nguyễn Hồng Binh, phòng còn lại là của em ba Diệp Phàm và em năm Nguyễn Hồng Quân.

Họ đã tiếp xúc với nhau nhiều ngày như vậy từ lúc ở dưới quê và cả trên đường đi, tuy rằng không trò chuyện gì nhiều nhưng Nguyễn Khê sớm đã hiểu rõ một chín một mười tính tình của Phùng Tú Anh. Cho nên cô không hề thấy băn khoăn gì cả, cũng không thèm để ý đến Nguyễn Thu Dương nữa, cô gọi thẳng Nguyễn Khiết: “Đi nào! Chúng ta lên phòng!”

Nguyễn Khiết đang ngồi trên sô pha đã run cầm cập từ nãy giờ.

Quả thực là từ lúc rời khỏi trấn Thiên Phong cô ấy đã bắt đầu căng thẳng, khi bước vào cửa nhà thì lại ngày càng căng thẳng hơn, tới nỗi không dám hít thở như bình thường. Cô ấy tưởng rằng Nguyễn Khê cũng giống như mình, cô chỉ đang giả vờ bình tĩnh.

Kết! Quả! Ai! Mà! Ngờ!

Cô ấy không dám nói bất cứ thứ gì cả, hít thở mạnh cũng không dám. Ở đây cô ấy không nơi nương tựa, chỉ có một người chị là Nguyễn Khê, cho nên chuyện gì cô ấy cũng nghe theo Nguyễn Khê cả, sau khi nghe thấy gọi mình thì cô ấy cúi gằm mặt đứng lên, xách túi đồ rồi đi theo Nguyễn Khê lên tầng.

Nguyễn Thu Dương bị hành động của Nguyễn Khê làm cho ngơ ngác, sau khi phản ứng lại thì lẩm bẩm trong miệng một câu: “Đây là người dưới quê ư? Người dưới quê ai cũng đều ngang ngược thô lỗ như thế à? Đây là cướp cạn vào thành phố ư?”

Lẩm bẩm xong cô ta vội đứng dậy đi theo lên tầng.

Phùng Tú Anh cần phải sắp xếp chỗ ở cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nên tất nhiên cũng đi lên theo.

Còn lại em sáu Nguyễn Thu Nguyệt, cô bé buông bàn tay đang ôm gương mặt bầu bĩnh của mình xuống, sau đó cũng lẽo đẽo đi theo tiếp tục xem kịch.

Khi lên đến trên tầng, Nguyễn Khê nhìn thấy Diệp Thu Văn đang nằm úp sấp khóc lóc trong căn phòng phía đông, nhìn là biết đó là phòng của cô ta. Trên lầu còn lại hai phòng, một phòng ở bên cạnh phòng của Diệp Thu Văn, hướng về phía mặt trời, phòng còn lại ở phía bắc.

Trong hai căn phòng đều có chăn đệm, có thể thấy nó chưa được dọn dẹp.

Cô không bước vào căn phòng có người đang khóc kia, cũng không hỏi Phùng Tú Anh đã sắp xếp cho cô và Nguyễn Khiết ở đâu mà đi thẳng vào căn phòng hướng về phía mặt trời, sau đó ôm chăn đệm trong đó ra và nhét vào tay của Phùng Tú Anh.

Bởi vì đang là mùa hè nên cũng chẳng phải chăn đệm gì, đó chỉ là một tấm chăn mỏng.

Nguyễn Thu Dương trông thấy Nguyễn Khê bước vào phòng mình và lấy hết chăn đệm ra thì vội vàng xông tới đứng trước cửa, vội vàng giơ tay ngăn lại, cô ta nhìn Nguyễn Khê và nói: “Chị có ý gì? Đây là phòng của tôi, các người muốn ở thì qua căn phòng phía bắc kia đi!”

Nguyễn Khê nhìn thẳng vào Phùng Tú Anh: “Nếu tôi không nhầm thì nhà này chia đồ theo tuổi tác đúng không? Diệp Thu Văn là chị cả cho nên căn phòng của cô ta là tốt nhất, kế đó thì nên thuộc về tôi nhỉ?”