[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 193




Trong căn phòng hướng mặt về phía nam và dựa vào phía tây trên tầng, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Nguyệt cùng nhau đứng lên và nhìn xuống bên dưới từ ô cửa sổ trong phòng. Xem xong thì họ quay người lại, Diệp Thu Văn nhìn về phía Nguyễn Thu Dương đang nằm nghiêng ngả đọc tiểu thuyết trên giường và nói: “Chị hai của các em đến rồi kìa, mau cùng nhau xuống dưới đi.”

Nguyễn Thu Dương bày ra bộ dáng không mấy vui vẻ, cô ta cầm quyển sách lật người một cái: “Em không đi.”

Nguyễn Thu Dương nhỏ hơn Nguyễn Khê và Diệp Thu Văn bốn tuổi, ở trong nhà xếp thứ tư, Nguyễn Thu Nguyệt xếp thứ sáu. Thứ ba là em trai ruột của Diệp Thu Văn - Diệp Phàm, thứ năm là Nguyễn Hồng Quân, thứ bảy là Nguyễn Hồng Binh.

Diệp Thu Văn thấy Nguyễn Thu Dương như thế thì bước tới khẽ vỗ vai cô ta: “Nhanh lên đi, tốt xấu gì cũng là chị ruột của em.”

Nguyễn Thu Dương vẫn uốn éo trên giường không nhúc nhích: “Dù sao thì em cũng không đi.”

Đương nhiên là Diệp Thu Văn biết cô ta đang dỗi chuyện gì, vốn là trên tầng có ba căn phòng, ba chị em nhà này mỗi người ngủ một phòng, lúc Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh muốn về nhà đón Nguyễn Khê, khi đó đã nói rõ là để Nguyễn Khê ở cùng với em sáu Nguyễn Thu Nguyệt.

Nhưng ai ngờ hai hôm trước Nguyễn Trường Phú đang đi xe lửa thì gọi điện thoại về, nói là không chỉ có một mình Nguyễn Khê mà còn có thêm Nguyễn Khiết đến, bảo các cô thu dọn một chút để chừa ra một căn phòng cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ở.

Trước đây khi nhà vẫn chưa rộng rãi như bây giờ, Nguyễn Thu Dương vẫn luôn ở cùng phòng với Nguyễn Thu Nguyệt, từ lâu cô ta đã muốn được giống như chị cả Diệp Thu Văn, có thể có được một căn phòng thuộc về mình, có được một không gian riêng tư của chính mình.

Cuối cùng thì năm trước cũng đã thực hiện được nguyện vọng này, kết quả mới ở được có mấy tháng, giờ lại phải chen chúc một phòng với Nguyễn Thu Nguyệt nữa!

Cô ta thật sự không thể hiểu nổi, đón về một Nguyễn Khê thì cũng thôi đi, sao lại còn tiện tay đón theo bà chị họ này nữa!

Diệp Thu Văn thấy cô ta bất động thì hỏi lại lần nữa: “Em không xuống vậy chị đi đấy.”

Nguyễn Thu Dương cầm cuốn sách tiếp tục nằm bất động trên giường.

Diệp Thu Văn không gọi cô ta nữa mà dắt theo Nguyễn Thu Nguyệt xuống dưới tầng.

Lúc xuống dưới tầng thì đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Hồng Binh chạy ra ngoài, còn Phùng Tú Anh thì lại đang dắt Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi vào trong, thế là cô ta vội bước đến giúp đỡ xách hành lí, rồi cười với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nói: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, các em đi đường chắc đã mệt rồi nhỉ, mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Nói rồi cô ta lại gọi Nguyễn Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, em đi rót hai cốc nước đi.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết còn chưa lên tiếng, Phùng Tú Anh đã tiếp lời cô ta: “Đúng là mệt c.h.ế.t mất, mười ngày này không phải đi xe thì là đi bộ, cái thân già này của mẹ sắp rụng rời rồi, trở về chuyến này đúng là không dễ dàng.”

Diệp Thu Văn đặt hành lí của Phùng Tú Anh sang một bên, sau đó lại đi qua nói: “Xa như thế, đi về một chuyến chắc chắn là mệt chết, còn phải đi nhiều đường núi như vậy, sao có thể dễ dàng cho được.”

Nói dứt lời cô ta bèn nhìn sang Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, chào hỏi hai người các cô: “Hãy đến phòng khách uống ngụm nước nghỉ ngơi đi.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi theo Phùng Tú Anh và Diệp Thu Văn vào phòng khách, hai cô đặt túi đồ xuống và ngồi lên sô pha, đúng lúc này Nguyễn Thu Nguyệt bưng khay trà chứa mấy cốc nước đi đến. Cô bé đặt khay xuống bàn trà, sau đó ngồi sang một bên.

Sắc mặt của Phùng Tú Anh trông rất mệt mỏi, bà ta giới thiệu Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cho Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Nguyệt, sau đó nói với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, đây là chị cả, còn đó là em sáu của các con.”

DTV

Chị cả dĩ nhiên là Diệp Thu Văn, Nguyễn Khê nhìn về phía cô ta, sau đó nở một nụ cười khách sáo: “Chào mọi người.”

Diệp Thu Văn sinh cùng năm với cô, cũng lớn hơn cô vài tháng tuổi giống như Nguyễn Dược Tiến. Nhưng Diệp Thu Văn trông vẻ ngoài có vẻ chín chắn hơn nên nhìn có vẻ như là lớn hơn Nguyễn Khê hai ba tuổi, cách ăn nói hay xử sự cũng giống như một cô gái trưởng thành.

Với thân phận là một nữ chính trên đầu chiếu rọi rực rỡ ánh hào quang và nhận được vô vàng tình yêu thương từ mọi người, dĩ nhiên là Diệp Thu Văn có ngoại hình rất xinh đẹp. Cô ta là kiểu xinh đẹp theo thẩm mỹ truyền thống, ngũ quan đoan chính, da dẻ trắng trẻo, dáng người cao ráo, ăn mặc thời thượng và cử chỉ phóng khoáng.

Mặc dù bằng tuổi nhưng Nguyễn Khê lại thấp hơn cô ta nửa cái đầu.

Đối mặt với một Diệp Thu Văn như thế, trong lòng của Nguyễn Khiết cảm thấy tràn đầy tự ti, cô ấy thấy mình còn không xứng nói chuyện với cô ta.