Khi Nguyễn Khê chạy lên dốc núi thì Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đã dừng lại ở phía trước.
Nguyễn Trường Phú thả Nguyễn Hồng Binh xuống và đứng nghỉ ngơi, ông ta nheo mắt nhìn sang Lăng Hào đang đi lên dốc núi, thuận miệng hỏi một câu: “Người đó là ai thế?”
Phùng Tú Anh làm sao biết được, bà ta tiếp lời: “Chắc là bạn thân con bé quen được.”
Nguyễn Trường Phú đứng đợi một lát, lại nói tiếp: “Để nó ở dưới quê lâu quá nên không có chút tình cảm gì với chúng ta hết, nó đối xử với mình còn không bằng một thằng nít ranh trong thôn, em trông tụi nó bịn rịn quyến luyến chưa kìa.”
Phùng Tú Anh nói: “Con bé đã lớn đến vậy rồi, e là không thể thân thiết được nữa.”
Nguyễn Trường Phú hít vào một hơi: “Cũng không trông mong gì nó sẽ thân thiết với chúng ta, nó không oán trách đã là tốt lắm rồi. Từ lúc trở về gặp mặt tới giờ, nó không chịu nói với chúng ta câu nào cả, đến hai tiếng ba mẹ cũng không gọi.”
Phùng Tú Anh: “Thôi đi anh, chỉ cần không làm ầm ĩ là đã tốt lắm rồi.”
Cách đó một đoạn, Nguyễn Khiết cũng đang đứng trên con đường núi chờ đợi Nguyễn Khê.
Nhìn thấy Nguyễn Khê chạy đến trước mặt, cô ấy liếc nhìn Lăng Hào một cái, sau đó thấp giọng nói: “Chắc là cậu ấy buồn lắm nhỉ?”
Cậu và ba mẹ đến thôn Mắt Phượng nhiều năm như thế, chỉ quen được duy nhất một người bạn là Nguyên Khê. Khi ở trước mặt người khác cậu rất ít nói, gần như là không nói chuyện, càng không thích cười đùa, chỉ khi ở trước mặt Nguyễn Khê thì cậu mới được thoải mái và vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Bây giờ Nguyễn Khê đi rồi, cậu lại chỉ còn một mình.
Hằng ngày một mình lên trên núi thả lợn thả dê, đến khi mặt trời lặn lại một mình lùa lợn về nhà.
Chỉ cần nghĩ một chút thôi đã thấy rất buồn bã.
Nguyễn Khê nhận lấy túi đồ trong tay cô ấy, cô không tiếp lời, tránh để cảm xúc dâng trào rồi không kìm lại được.
Ở thời đại này giao thông và việc thư từ qua lại thực sự không phát triển, xe ngựa chậm chạp, bởi vì bị quản lí nghiêm ngặt nên việc di chuyển của người dân rất khó khăn, có rất nhiều người cả đời chỉ ở bên bầu bạn với một người, và cũng có rất nhiều người, một cái quay đầu chính là cả một đời.
Dù rằng khó cầm lòng lúc biệt ly, nhưng cũng chỉ có thể cầm lòng thôi.
Nguyễn Khê hít hít mũi, cô gọi Nguyễn Khiết: “Đi thôi.”
Cô và Nguyễn Khiết men theo đường núi tiếp tục đi về phía trước, lúc này Lăng Hào không còn đi theo nữa. Cậu đứng trên dốc núi nhìn Nguyễn Khê đi trên con đường núi ngày một xa hơn, bóng dáng nhỏ dần đi từng chút một, sau đó biến mất trong tầm mắt.
Và cùng lúc đó cũng biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
Tất cả mọi phong cảnh trong núi dường như cũng đã mất đi toàn bộ sắc màu.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết theo Nguyễn Trường Phú đi hết hai ngày đường núi, sau khi lên trấn thì nghỉ lại một đêm ở nhà khách. Đi cả ngày đã rất mệt mỏi và buồn ngủ nên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết tắm rửa xong xuôi liền ngả lưng ngủ ngay, cũng không nói với nhau được mấy câu.
Khi mặt trời mọc lần nữa thì họ bắt đầu đến nhà ăn chung dùng bữa sáng, vào trấn cũng dễ dàng vì trong huyện có xe đến rước.
DTV
Đó là một chiếc xe Jeep màu xanh lá thường thấy trong bộ đội, Nguyễn Trường Phú ngồi ở ghế lái phụ phía trước, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Phùng Tú Anh chen chúc nhau ở ghế sau. Nguyễn Hồng Binh nhỏ người nên được cho ngồi trên đùi của Phùng Tú Anh.
Ngồi xe thì khó có thể giữ một chút khoảng cách, nhưng Nguyễn Khê cũng không chủ động nói chuyện với Phùng Tú Anh. Nguyễn Trường Phú ngồi ở ghế lái phụ đang trò chuyện với tài xế, những thứ họ nói toàn là những câu chuyện về con người trong quân đội, người này người kia ở bộ phận vũ trang trong huyện.
Nguyễn Khiết ngồi bên cạnh Nguyễn Khê, vẫn luôn ôm chặt lấy cánh tay của cô.
Cô ấy đã lớn đến chừng này nhưng cũng chỉ mới lên trấn được hai lần, đừng nói đến trong huyện hay là nơi nào đó xa hơn. Cô ấy càng chưa từng được nhìn thấy xe hơi chứ đừng nói tới chuyện ngồi xe. Cho nên cô ấy rất lo lắng, nhịp tim vẫn đang đập rất nhanh, hít thở cũng không thông thuận.
Nhưng may mà Nguyễn Khê bình tĩnh hơn nên cô ấy ôm cô sẽ cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Và cũng ngay vào lúc này, trong lòng cô ấy không kìm được mà thấy bội phục Nguyễn Khê. Rõ ràng cũng chưa từng đi xa nhà giống hệt như cô ấy, từ bé đến lớn đều sống trong thôn, nhưng Nguyễn Khê lại rất ung dung thoải mái chứ không hề sợ hãi hoang mang chút nào cả.
Cô ấy biết bản thân mình như thế này trông có vẻ rất quê mùa và rất không tự nhiên, cô ấy cũng muốn thả lỏng và bình tĩnh nhàn nhã nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài ô cửa xe, nhưng tiếc rằng lại không thể kiểm soát được bản thân mình, cô ấy căng thẳng đến độ sắp thở không ra hơi.