Lưu Hạnh Hoa dang tay ôm cô vào lòng: “Không nói nữa, nhớ phải thường xuyên viết thư về nhà.”
Nguyễn Khê hít mũi, nặng nề đáp: “Vâng!”
DTV
Đến lưúc thực sự phải chia tay, ngoài nhà Nguyễn Trường Qúy và một nhà ba người Nguyễn Trường Phú ra thì những người khác khóe mắt đều cay cay. Tiền Xuyến cũng là bị người khác lây nhiệm chứ cô ta cũng không có tình cảm gì với Nguyễn Khê.
Nguyễn Trường Sinh xoa đầu hai cô bé, cố ý mỉm cười nói: “Đến thành phố làm người thành phố rồi cũng đừng quên chú năm có biết chưa? Nếu dám quên chú năm, có nằm mơ chú cũng đến tìm hai đứa.”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cười: “Nhất định không quên chú năm.”
Nguyễn Trường Sinh khẽ hít vào một hơi: “Đi thôi!”
Cả nhà đi dọc theo núi tiễn họ một đoạn, sau đó kìm lại không tiễn nữa, đứng trên núi nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết theo Nguyễn Trường Phú đi xa, hình bóng dần dần biến mất trong tầm mắt.
Thấy Nguyễn Khiết đi rồi, Tôn Tiểu Tuệ giận sôi ruột. Nguyễn Trường Phú không ở đây cũng không giả vờ nữa, bà ta lên mặt nói: “Biết thế tôi bảo Tiểu Khiết là không nên để họ dẫn đi, chưa nuôi được ngày nào mà lại đòi dẫn đi, đúng là mất trắng hai đứa con gái.”
Lưu Hạnh Hoa quay qua trợn mắt với bà ta: “Cô không nói không ai bảo cô câm.”
Nguyễn Trường Qúy không lên tiếng, Tôn Tiểu Tuệ không dám cãi lại Lưu Hạnh Hoa, vì thế bực bội im miệng.
Bà ta càng nghĩ càng tức, nhưng không dám xả ra chỉ đành giậm chân xoay người về nhà.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo hành lý trên lưng theo Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh xuống núi, viền mắt vẫn ươn ướt. Bởi vì thực sự không quen, cũng thực sự không muốn gắng gượng nói nhiều với họ, Nguyễn Khê dẫn Nguyễn Khiết đi phía sau, cách gia đình họ một đoạn.
Phùng Tú Anh quay đầu gọi họ hai lần, bọn họ đáp lại nhưng không đi lên, Phúng Tú Anh cũng không gọi nữa.
Ra khỏi địa phận thôn Mắt Phượng, xung quanh là núi nón trùng điệp, không thấy xóm làng.
Nguyễn Hồng Binh nằm trên lưng Nguyễn Trường Phú, không có chuyện gì nên nhìn đây nhìn đó. Sau đó cậu ta nhìn thấy một đứa bé ở trên núi, hình như vẫn luôn đi theo họ. Cậu ta thấy tò mò nên nhìn lâu hơn chút.
Chắc chắn đứa bé đó cứ đi theo mình, cậu ta nói: “Ba ơi, ở kia có người cứ đi theo chúng ta.”
Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh nghe vậy thì dừng lại quay lại nhìn, chỉ thấy một cậu bé đứng ở triền núi xa xa.
Bọn họ không quen nên không quan tâm, quay lại tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng hành động của họ khiến Nguyễn Khiết ngờ ngợ, cô quay người lại nhìn theo hướng nhìn của họ.
Vừa nhìn đã thấy Lăng Hào đi theo ở phía xa xa đằng sau, hơn nữa vẫn luôn đi men theo sườn núi.
Nguyễn Khiết cũng nhìn thấy, nói: “Chị ơi, là Lăng Hòa.
Nguyễn Khê đứng yên tại chỗ một lúc, đưa hành lý cho Tiểu Khiết, bảo cô ấy chờ cô một lát, vội vàng chạy đến triền núi, chạy về phía Lăng Hào. Bởi vì triền núi dốc nên cô chạy rất chậm.
Lăng Hào bối rối giữa để cô phát hiện và để cô không phát hiện, nhưng thấy cô chạy về phía mình thì cậu không bận tâm nữa, lập tức chạy về phía cô, cậu xuống sườn núi, chạy đi như một cơn gió.
Hai người chạy đến trước mặt nhau, Nguyễn Khê thở dốc gọi cậu: “Em trai…”
Lăng Hào nhìn cô nói: “Tôi muốn tiễn chị…”
Nguyễn Khê không kìm được, khiến viền mắt ươn ướt, cô cười nói: “Không phải hôm qua đã tạm biệt rồi à?”
Lăng Hào với tay vào cổ, lấy ra một chiếc đồng hổ quả quýt. Cậu đặt đồng hồ vào tay Nguyễn Khê, nói với cô: “Cái này là ông ngoại tặng tôi từ lúc năm tuổi, tôi lén mang nó đến tặng cho chị, chị…”
Mấy lời sau đó cậu không biết nói sao nữa, tiếng nói nghẹn ngào.
Nguyễn Khê nhìn đồng hồ quả quýt trong tay, chỉ thấy mặt sau có một chữ Lăng, cậu ấy muốn cô nhớ mình.
Khoang mũi cô chua chua, nhưng cô vẫn cười nói: “Được, tôi nhận rồi nhé!”
Nói xong cô khẽ hít mũi, không để ý cười trên khóe miệng rơi mất: “Em trai, cậu cũng đừng lo, cậu tin tôi, cậu và bố mẹ cậu sẽ nhanh chóng về thành phố, nhẫn nhịn thêm chút nữa thôi.”
Lăng Hào chỉ cảm thấy cô đang an ủi mình thôi.
Cậu cũng cười, nhưng lại không giấu được vẻ ươn ướn trong mắt, cậu run rẩy nói: “Khê Khê, tôi sẽ viết thư cho chị, mỗi tháng đều sẽ viết thư cho chị.”
Nguyễn Khê không nỡ nhìn cậu như vậy, lập tức cúi đầu cắn môi.
Cô không muốn ở đây khóc lóc với cậu, nuốt nước mắt, ngẩng đầu nói với cậu: “Được, chúng ta một tháng gửi thư một lần, cậu phải ngoan nhưng cũng không cần ngoan quá…”
Cô cũng không biết mình đang nói gì, lại cúi đầu đè nén cảm xúc, lại ngẩng đầu nói: “Em trai, tôi đi rồi, cậu phải chăm sóc tốt bản thân.”
Nói xong cô không do dự nữa, quay người đón gió chạy xuống sườn núi.
Gió núi lướt qua mặt, thổi bay làn tóc mai, thổi khô khóe mắt chảy lệ.
Em trai, tạm biệt!