[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 188




Đừng nói là Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh mà ngay cả Nguyễn Chí Quân và Lưu Hạnh Hoa cũng vậy, nếu là đứa con khác của thằng cả dẫn về quê, bọn họ cũng không thể nào cưng chiều nó mãi được, ban đầu sẽ chăm sóc tốt một chút, nhưng ngày dài tháng rộng thì vẫn thương Nguyễn Khê hơn, dẫu sao Nguyễn Khê cũng là một tay bọn họ nuôi lớn.

Đứa trẻ mình nuôi phải rời đi, nói sao cũng không hết được. Lưu Hạnh Hoa ôm Nguyễn Khê bên trái, ôm Nguyễn Khiết bên phải, lúc thì đỏ bừng mắt, lúc lại cười ha ha, nói với hai đứa đến tận lúc cơm tối.

Sóng gió trong nhà họ Nguyễn không để Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh biết, cho nên lúc ăn cơm tối, không khí vẫn hòa thuận, êm đẹp. Nguyễn Trường Qúy và Tô Tiểu Tuệ khó chịu trong lòng nhưng vẫn phải nhịn xuống mà cười.

Sau bữa tối, gia đình ngồi lại với nhau và nói chuyện nhiều hơn, trông như một cuộc sum họp, hòa thuận sôi nổi, thực ra ai cũng có suy nghĩ riêng, đa số suy nghĩ không thể nói ra.

Nguyễn Khê không ở nhà nói chuyện cùng Nguyễn Trường Phú và Phuùng Tú Anh, ăn cơm xong cô liền đi ra ngoài.

Cô đến nhà sàn của nhà họ Lăng, gọi Lăng Hào đi dạo hóng gió đêm.

Ngồi trên tảng đá, hóng gió, nói chuyện phiếm, Nguyễn Khê hít sâu một hơi gió núi, nói với Lăng Hào: “Em trai, ngày mai tôi phải đi rồi, đi cùng ba mẹ vào thành phố, sau này sẽ không thể chơi với cậu nữa.”

Lăng Hào nghe vậy thì giật mình, nhưng cậu cũng đã đoán trước được. Cậu gượng gạo cong khóe miệng: “Rất tốt, bọn họ cuối cùng cũng quay lại đón chị rồi.”

Nguyễn Khê không muốn bầu không khí trở nên buồn bã nặng nề, cười nói: “Nhớ tôi thì viết thư cho tôi.”

Lăng Hào gật đầu: “Một tháng tôi viết một bức.”

Nguyễ Khê cười: “Vậy tôi sẽ trả lời cậu hai bức.”

Lăng Hào cũng cười rộ lên, nói: “Vậy chị nhất định phải chăm sóc tốt bản thân.”

Nguyễn Khê gật mạnh đầu với cậu: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân. Tôi không ở đây cậu cũng phải chăm sóc tốt bản thân. Nếu bọn Cao Hải Dương bắt nạt cậu, cậu liền đi tìm chú năm, bảo chú năm xử lý bọn nó bọn nó liền không dám nữa.”

Lăng Hào cầm một nhánh cỏ xanh trong tay, vô thức nắm chặt khiến nó đứt đoạn.

Nhưng cậu vẫn mỉm cười đáp: “Ừ.”

Nguyễn Khê nằm trên tảng đá, hít một hơi sâu, kéo dài giọng: “Sau này khó mà được hóng gió thế này nữa rồi, tôi phải ngồi đây hóng nhiều một chút, ghi nhớ mùi vị trong gió.”

Lăng Hào nhìn cô rồi nằm xuống cạnh cô.

Hai người nghiêng người nhìn nhau, cười to.

Đêm muộn, Nguyễn Khê về cửa hàng may thu dọn đồ đạc với Nguyễn Khiết, thực ra cũng không có gì để dọn, ngoài quần áo sạch ra thì bọn họ không có đồ đạc gì khác phải muốn đi, cũng không có đồ gì khác để mang.

Lúc thu dọn, Nguyễn Khê đưa tất cả chìa khóa ở cửa hàng may cho Nguyễn Thúy Chi, nói với cô ấy: “Cô ba, cửa hàng này giao lại cho cô, phiền cô giúp cháu chăm sóc cho ông bà nội thật tốt, không có việc gì thì giúp cháu đi thăm thầy nha.”

Nguyễn Thúy Chi không kìm được đỏ mắt, hít một hơi nói: “Yên tâm đi.”

Nguyễn Khê dọn hành lý xong, còn dọn ra một bộ sách. Bộ sách này cũ hơn hai năm trước một chút rồi, nhưng nội dung bên trong vẫn đầy đủ. Bây giờ cô phải đi rồi, đồ vật cũng nên về với chủ nhân của nó.

DTV

Vì thế hôm sau cô dậy rất sớm, ôm sách về nhà, lấy một miếng thịt lợn và một túi đường trắng, một túi kẹo, một túi mứt đào, đều là đồ còn dư lại sau lễ cưới của Nguyễn Trường Sinh

Cô cầm đồ và ôm sách đi đến nhà thầy Kim.

Cô đặt đồ ăn và sách ở trước cửa, gõ cửa mấy cái rồi trốn đi.

Cô nấp ở một chỗ thấy thầy Kim mở cửa, thấy ông ấy đứng ở cửa do dự hồi lâu mới cầm lấy sách và đồ ăn vào nhà, mới yên tâm rời đi.

Về đến nhà Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết cũng đã đến, Nguyễn Thúy Chi giúp cô lấy hành lý.

Mọi người nói là ăn cơm sáng xong rồi mới đi. Trước khi ăn cơm sáng, Lưu Hạnh Hoa lại gọi Nguyễn Khê vào phòng.

Bà ấy lấy một cái túi từ đáy hòm ra nhét vào tay Nguyễn Khê, nói nhỏ: “Toàn bộ tiền hai năm nay cháu kiếm được bà đều giữ giúp cháu này, bà còn cất một chút tiền ở trong, cháu mang theo bên người, đến thành phố nhất định phải chăm sóc tốt bản thân.”

Nguyễn Khê không lấy: “Bà nội giữ lại mà tiêu.”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Bà tiêu cái gì được? Cháu thấy đây ở trong núi thì có thể mua cái gì? Bà già rồi, chân yếu, tay yếu không thể đi lên trấn nữa. Chú năm bây giờ cũng đã lấy vợ rồi, bà cũng không còn gách nặng nữa. Cô ba cháu lại kiếm nhiều tiền như vậy, bà và ông nội cháu có tiêu hết đâu. Mau cầm lấy đi, cháu vào thành phố chỗ nào cũng không quen, trong tay phải có tiền mới yên tâm. Cháu phải nhớ kỹ, không được cho người khác biết cháu có nhiều tiền, nhất định đừng để người khác lừa.”

Lần này Nguyễn Khê không đẩy lại nữa, gật đầu nói: “Cháu biết rồi bà nôi.”