Nhưng sau khi Nguyễn Khuê nhắc đến cô ấy thực sự rất muốn đi, trong đầu toàn là chuyện này. Cô ấy thậm chí còn tự nhủ, không được mong đợi bởi vì khả năng cao sẽ là thất vọng nhưng vẫn không kìm được mà mong đợi.
Nguyễn Khê nghe cô ấy hỏi vậy thì quay lại cười với cô ấy: “Họ đồng ý rồi.”
Nguyễn Khiết nghe vậy thì trợn tròn mắt: “Thật ư?”
Nguyễn Khê vỗ tay cô ấy: “Có chị và bà nội ở đây, chút chuyện cỏn con này sao có teher không thành được.”
Nguyễn Khiết tò mò: “Chị nói với bác cả như thế nào vậy?”
Nguyễn Khê kể lại quá trình nói chuyện cho Nguyễn Khiết nghe. Nguyễn Khiết nghe xong thì gật đầu, hiểu ra là dùng tâm kế.
Nhưng cô ấy vẫn còn lo lắng khác, nhìn Nguyễn Khê hỏi: “Nhưng ba mẹ em không đồng ý thì phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Khê nói: “Chỉ cần rời khỏi đây trước đừng để Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh biết chuyện chú hai và mẹ hai cãi nhau ra ở riêng, đừng để họ biết mấy năm nay chú hai và mẹ hai không quan tâm những việc này của chị là được.”
Nguyễn Khiết không hiểu lắm: “Cho dù chúng ta tình cảm tốt không nói ra, nhưng bộ mẹ em nói ra thì sao?”
Nguyễn Khê cười: “Em thấy khi Nguyễn Trường Phú bảo chú hai vất vả chăm sóc cái nhà này bao nhiêu năm, ông ấy có nói gì không? Họ sẽ không nói, thậm chí còn ước là Nguyễn Trường Phú cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy đi.”
Nguyễn Khiết gật đầu: “Cũng đúng.”
Nhưng lát sau Nguyễn Khiết lại nói: “Để bọn họ nhận hết công lao cũng là ông nội bà nội dung túng.”
DTV
Nguyễn Khê đặt tay lên vai cô ấy: “Nhận hết cũng không ích gì. Nguyễn Trường Phú sẽ không đưa tiền cho họ. Hơn nữa cũng chỉ là tạm thời giấu diếm, sau này sẽ không qua lại nữa, nhưng vẫn tiếp xúc bình thường, loại chuyện này sớm muộn gì cũng bị vạch trần, không thể giấu mãi được. Cái chính bây giờ không phải là khiến họ khó khăn, mà là dẫn em vào thành phố, còn những cái khác đều không quan trọng.”
Nguyễn Khiết nghĩ rồi gật đầu: “Dạ chị.”
Nếu bây giờ bọn họ thẳng thắn vạch trần chuyện này thì rất khó để khiến Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ mất mặt. Cho dù Nguyễn Trường Phú nghe lời Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, còn đồng ý dẫn Nguyễn Khiết đi, đồng ý nuôi thêm cô ấy, thì cũng không thể không quan tâm đến nguyện vọng của Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ, cứng rắn dẫn cô ấy đi được.
Dù sao Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ cũng là ba mẹ ruột của cô ấy.
Nguyễn Khiết hít một hơi, nghĩ thầm, hi vọng tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, hy đừng xảy ra chuyện gì không hay.
Để cho Nguyễn Khiết có thể thuận lợi rời đi, Lưu Hạnh Hoa đã lén nói cho Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi, bảo họ hôm nay không cần chọc phá Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ, cứ để họ nở mặt nở mày một ngày.
Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi đồng ý, định làm người câm điếc một ngày.
Tất nhiên cũng không hẳn là một ngày bởi vì chỉ có lúc ăn cơm là đối mặt với cả nhà chú hai thôi.
Hiện tại lễ cưới của Nguyễn Trường Sinh đã kết thúc rồi, trong nhà không còn không khí náo nhiệt nữa. Cả nhà cùng ngồi ăn cơm, bầu không khí hết sức bình dị, bình thản, có thể an tâm nói chuyện phiếm.
Bởi vì ngày mai phải đi rồi, nên đương nhiên Nguyễn Trường Phú có rất nhiều điều muốn nói.
Hơn nữa ông ta chủ yếu là nói với chú hai Nguyễn Trường Qúy. Bởi vì ông ta cảm thấy mình không ở nhà, mấy năm nay Nguyễn Trường Qúy hao tâm tốn sức thay ông ta chăm sóc cái nhà này, chính là người vất vả nhất.
Ông ta nâng ly rượu lên kính rượu Nguyễn Trường Qúy, nói rất nhiều về những vất vả của ông ta.
Bầu không khí ấm áp, hài hòa. Nguyễn Trường Qúy được Nguyễn Trường Phú coi trọng, trong lòng đương nhiên rất thỏa mãn. Hơn nữa ông ta biết người nhà này vì sự hòa thuận, vì thể diện sẽ không vạch trần ông ta trước mặt Nguyễn Trường Phú nên liền an tâm nhận hết.
Ông ta đáp lời: “Anh cả à, đây đều là những chuyện em nên làm.”
Tôn Tiểu Tuệ đứng cạnh hát đệm: “Anh cả đừng khách sáo. Chúng ta là người nhà, anh không ở đây Trường Qúy liền thành anh cả. Đây đều là những chuyện chúng em nên làm, vất vả cái gì chứ, anh ở bên ngoài dốc sức làm việc mới vất vả.”
Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê ngồi cạnh nghe vậy thì thấy mắc ói, nhưng nét mặt vẫn bình thản như không.
Nguyễn Trường Phú nghe những lời này đương nhiên cảm thấy Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ hao tâm tổn sức, vất vả muôn phần.
Ông ta lại nói: “Tiểu Khê cũng phiền cô chú chăm sóc nhiều năm như vậy, trong lòng anh thực sự rất hổ thẹn. Cô chú cũng biết đấy, trước đây anh ở trong quân đội nhưng không có thành tựu gì, cũng không có năng lực đưa người nhà vào trong quân khu. Lúc ấy tiểu đội trưởng hi sinh để lại vợ con. Không lâu sau đó vợ anh ấy lại bị bệnh qua đời, chỉ còn hai đứa con nhỏ. Tiểu đội trưởng lúc còn sống là người đối xử với anh tốt nhất, hai đứa con của anh ấy lại không tìm được chốn nương thân, không có người thân đón nhận, anh cũng không yên tâm giao hai đứa nhóc cho người khác nên gọi chị dâu chú qua.”
Không hiểu sao lại nhắc đến chuyện này. Động tác ăn cơm của Nguyễn Khê vô thức chậm lại.