Nguyễn Trường Phú nói: “Lần này tôi sẽ đưa Tiểu Khê về để con bé tiếp tục đến trường, con bé vẫn phải biết chữ mới được. Ở trong núi thì thấy thế nào cũng được nhưng ra bên ngoài mới thấu, không biết chữ thì không khác gì người mù.”
Lúc trước ông ta cũng không biết nhiều chữ, sau này vào bộ đội mới từ từ học hành lại từ đầu.
Nghe thấy thế, Nguyễn Thúy Chi nhìn về phía Nguyễn Khê, hai người thầm trao đổi bằng ánh mắt, không ai nói thêm gì.
Tôn Tiểu Tuệ ở bên kia mở miệng hỏi: “Anh cả, chị dâu, lần này hai người muốn đưa Tiểu Khê về sao?”
Phùng Tú Anh cười: “Nếu điều kiện cho phép thì phải đón con bé về chứ.”
Thật ra là bởi vì không thể mặc kệ được nữa, bỏ mặc Nguyễn Khê như thế nào khi nó đã đến tuổi lấy chồng. Nếu thật sự không quan tâm mà bỏ nó ở nông thôn để Lưu Hạnh Hoa gả bừa cho một người nhà quê thì sợ là họ sẽ bị Nguyễn Khê oán hận cả đời.
Cho dù thế nào cũng là con đẻ, họ còn chưa nhẫn tâm đến mức độ đó.
Hơn nữa họ đã sớm muốn đón Nguyễn Khê về, trách móc nhiều năm như vậy cũng không thể coi như không tính toán với nó.
DTV
Tôn Tiểu Tuệ bật cười, bà ta nhìn Nguyễn Khê nói: “Tiểu Khê, con được lên thành phố sống cuộc sống sung sướng, thật khiến người ta hâm mộ.”
Nguyễn Khê nhìn bà ta, cô không nể mặt nói: “Mẹ hai, mẹ ghen tị à?”
“...”
Nét tươi cười trên mặt Tôn Tiểu Tuệ bỗng cứng đờ.
Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt này!
Trong bầu không khí như thế này mà cũng không giữ lại cho bà ta chút thể diện!
Tôn Tiểu Tuệ chỉ cười không lên tiếng, Phùng Tú Anh ở bên cạnh chợt dịu dàng nói: “Tiểu Khê, con đừng nói chuyện như vậy với người lớn.”
Nguyễn Khê nghe vậy thì nhìn người mẹ ruột.
Vẻ mặt và ánh mắt cô đều rất chân thành giống như những đứa trẻ đơn thuần bình thường, nhìn qua không giống nói dối hay có hàm ý gì trong lời nói, cô mở miệng: “Vậy thì phải nói như nào? Không ai dạy con cả, con không biết phải nói thế nào.”
Nhưng cô càng như vậy thì Phùng Tú Anh và Nguyễn Trường Phú lại càng cảm thấy xấu hổ, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Phùng Tú Anh gượng cười nói: “Sau này mẹ sẽ từ từ dạy con.”
Nguyễn Khê mỉm cười: “Cảm ơn.”
Có lẽ đã cảm thấy quen thuộc, lần này Phùng Tú Anh thấy Nguyễn Khê vừa khách sáo vừa lịch sự như vậy lại không thấy xấu hổ, ngược lại bà ta còn vô thức thở phào nhẹ nhõm, bởi vì điều này cho thấy mặc dù Nguyễn Khê hận họ nhưng vẫn bằng lòng đi cùng họ.
Lúc đầu bà ta còn lo lắng, thấy trong lòng Nguyễn Khê chất chứa mối hận như vậy thì có lẽ nó sẽ vì việc đi cùng họ mà ầm ĩ một hồi, còn cự tuyệt việc chuyển lên thành phố sống, có lẽ sẽ ầm ĩ đến mức hỗn loạn làm trò cười cho mọi người.
Nhưng nhìn thái độ bây giờ của cô, tuy rằng vẫn khách sáo và lịch sự nhưng cô ít nhất đã bằng lòng lên thành phố với họ.
Có khi nghĩ lại, bà ta thấy chỉ cần không bị ngốc thì làm gì có ai muốn ở lại ở nông thôn chịu tội chứ?
Cô bằng lòng đi lên thành phố là được, không ầm ĩ không ồn ào để lại thể diện cho họ thì càng tốt, họ sẽ vui vẻ bồi thường cho cô.
Hôm nay là ngày kết hôn chính thức của Nguyễn Trường Sinh, cho nên trong nhà rất bận rộn. Người trong thôn cũng đến giúp đỡ, có người tìm Nguyễn Trường Phú nói chuyện phiếm nên lại càng có nhiều người đến hơn, rất nhanh cảnh tượng đã trở nên náo nhiệt.
Nguyễn Khê là thế hệ sau cho nên cô không phải bận nhiều việc, chỉ cần yên tâm đợi Nguyễn Trường Sinh đón cô dâu về nhà.
Cô đoán phải một lúc nữa đội ngũ đón dâu mới về đến, vì thế Nguyễn Khê gọi Nguyễn Khiết sang bên cạnh, hai người trốn sau đống cỏ khô, lén lút nói chuyện với nhau: “Tiểu Khiết, sáng nay trên bàn cơm em cũng nghe thấy rồi đấy, ba mẹ chị sẽ đón chị lên thành phố.”
Nguyễn Khiết gật đầu, cô ấy hơi miễn cưỡng khi cô nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn nói: “Chị cứ yên tâm đi đi, đừng ở lại trong núi. Lên thành phố cuộc sống của chị sẽ trôi qua dễ chịu hơn, còn có thể đến trường học, tốt hơn ở đây nhiều.”
Nguyễn Khê nhìn vào mắt cô ấy: “Chị muốn đưa em đi cùng.”
Nguyễn Khiết nghe vậy thì ngơ ngác, một lúc sau cô ấy vẫn chưa thể phản ứng lại.
Nguyễn Khê kéo tay cô ấy nói: “Em còn nhớ lúc trước chị từng nói muốn đưa em ra khỏi núi, bây giờ đã có cơ hội rồi. Nếu bây giờ em không đi với chị thì chị sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Chỉ có tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh, em đi cùng với chị, chúng ta cùng nhau lên thành phố đi học.”
Nguyễn Khiết nghe xong thì thấy rất cảm động, nhưng mà...
Nguyễn Khê không để cô ấy nói gì, cô chỉ hỏi: “Em đừng nói gì cả, chỉ cần trả lời chị, em muốn đi hay là muốn ở lại?”
Nguyễn Khiết mím môi, một lát sau cô ấy gật đầu mấy cái.