Nguyễn Trường Phú gật đầu: “Con đều biết cả, mẹ, mẹ yên tâm nhé.”
Lưu Hạnh Hoa cúi đầu băm cỏ lợn: “Mẹ không yên tâm được, làm sao mẹ có thể yên tâm được đây? Con bé không phải do con và Tú Anh nuôi lớn, các con không có tình cảm với nó, trong cuộc sống khó tránh khỏi sẽ thiên vị và xem nhẹ. Dù sao mẹ cũng chỉ có một câu nói, nếu con bé bị uất ức, mẹ sẽ tính sổ với con.”
Nguyễn Trường Phú nghiêm túc cam đoan với bà: “Để con bé ở quê nhiều năm nay, con và Tú Anh đã nợ nó rất nhiều, vào thành phố bọn con chắc chắn sẽ yêu thương nó, bù đắp cho nó, bù đắp tất cả những gì mà bọn con nợ nó trong những năm qua.”
Nhưng Lưu Hạnh Hoa vẫn không yên tâm, lại nói: “Tiểu Khê đến bên đó chỉ có một mình, con cũng phải chú ý, không được để những đứa trẻ khác hùa lại bắt nạt con bé. Bọn nó lớn lên với nhau từ nhỏ, chỉ sợ sẽ bắt nạt Tiểu Khê của chúng ta.”
Nguyễn Trường Phú vẫn nghiêm túc nói: “Ai dám bắt nạt Tiểu Khê, con sẽ đập c.h.ế.t kẻ đó.”
Đứa trẻ không ở bên cạnh nơi mình tận mắt nhìn thấy, nói gì thì nói cũng không thể hoàn toàn yên tâm được, Lưu Hạnh Hoa băm cỏ lợn, miệng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Nếu không phải cuộc sống ở quê khó khăn không có lối thoát, thì mẹ chắc chắn sẽ không để con đưa Tiểu Khê đi…”
Nguyễn Trường Phú xoa lưng cho bà, cam đoan một lần nữa: “Chúng con là cha mẹ ruột của Tiểu Khê chứ không phải cha mẹ kế, mẹ yên tâm đi.”
Trong ánh nắng ban mai, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thúy Chi hít thở bầu không khí trên núi, họ đi đường núi từ thôn Kim Quan về thôn Mắt Phượng. Mặt trời ở phía đông ngọn núi đã bắt đầu ló rạng, nhô lên thành một đường cong dài trên ngọn núi trập trùng.
Nguyễn Thúy Chi nói: “Chú năm mấy đứa bảo sẽ về nhà trước buổi trưa.”
Tuy hai nhà cách nhau rất xa nhưng vẫn cần có thời gian. Nguyễn Trường Sinh đã tính thời gian đi lên thị trấn nhỏ, ở nhà họ Tiền ăn xong bữa tiệc rượu đón cô dâu, về đến nhà sẽ vừa kịp bữa tiệc rượu buổi trưa nữa.
Tiệc rượu ăn vụn vặt, lẻ tẻ, cảnh tượng lại sôi nổi, tưng bừng đến khi náo động phòng cưới thì coi như hôn lễ đã xong.
Nguyễn Khê liếc mắt nhìn Nguyễn Khiết một cái, cô cười nói: “Không biết mẹ nhỏ của chúng ta trông như thế nào nhỉ?”
Nguyễn Khiết: “Ánh mắt chú năm rất cao, chắc chắn cô dâu rất xinh đẹp.”
Năm trước đã tới có một lần người trong thôn nhìn thấy cô ấy, họ nói cô ấy quả thật trông rất đẹp.
DTV
Ba người vừa nói chuyện vừa đi về nhà, lúc về đến thì vừa kịp bữa ăn sáng, vì thế mọi người trong nhà bắt đầu dọn cơm, cầm đũa, sau đó lần lượt ngồi vào bàn cùng nhau ăn sáng.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, sắc mặt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đã tốt lên rất nhiều, không còn vẻ mệt mỏi như khi mới trở về ngày hôm qua. Tinh thần thư thái thì đương nhiên không khí trong nhà cũng thoải mái, lại càng giống người một nhà hơn.
Mà đã là người một nhà thì đương nhiên sẽ nói những chuyện ngoài lề, mọi người cũng không quá gò bó, nếu không sẽ biến căn nhà thành nơi gặp mặt lãnh đạo, mỗi người đều phải chú ý lời nói, việc làm và cách cư xử của bản thân khiến cho gia đình vừa không được thân thiết lại vừa xa lạ.
Lưu Hạnh Hoa hỏi Phùng Tú Anh: “Tiểu Binh bao nhiêu tuổi rồi?”
Phùng Tú Anh nghe bà ấy hỏi như vậy thì nhìn Nguyễn Hồng Binh đang ngồi trong lòng mình ăn cơm, bà ta cười nói: “Tính tròn tuổi thì là sáu tuổi, sinh năm 1969, bây giờ vẫn còn đang học nhà trẻ, dự định sang năm sẽ cho cháu vào lớp một.”
Lưu Hạnh Hoa theo bản năng muốn hỏi mấy đứa nhỏ khác thế nào, nhưng nghĩ lại thì vẫn chưa gặp bao giờ, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp được, dù có hỏi cũng vô nghĩa nên bà ấy chỉ im lặng ngừng lại và không hỏi gì thêm nữa.
Vì thế bà ấy liền tiếp chuyện: “Có thể đến trường thật tốt, mấy đứa nhỏ sống trong núi rất khổ, muốn đến trường cũng không có trường để đến.”
Nói xong bà ấy liếc mắt nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa: “Mấy đứa nó cũng đều như vậy đấy, trước cách mạng còn được đi học, nhưng chỉ vài năm sau cách mạng thì đến cả giáo viên duy nhất cũng không còn, không có người dạy học thì đương nhiên sẽ chẳng thể đi học được nữa.”
Lưu Hạnh Hoa nói những lời này chỉ đơn giản là tiếp đề tài câu chuyện theo bản năng, nhưng người nói vô tình vào tai người nghe lại thành hữu ý, trong nháy mắt nụ cười trên mặt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đã trở nên có phần mất tự nhiên hơn trước.
Dù sao những lời này có sự đối lập rất rõ ràng, những đứa con của họ đều ở trong thành phố được đi học, được đến trường, cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc, chỉ có một mình Nguyễn Khê ở nông thôn ngay cả cấp tiểu học cũng chưa học xong, chỉ có thể sống những ngày tháng khốn khổ vất vả trên núi.