[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 175




Giây lát sau, cô nhìn Lăng Hào nói: “Chị cũng đã quên, năm nay chị mười sáu tuổi.”

Mười sáu tuổi là bước ngoặt số phận của “Cô”, là độ tuổi cha mẹ đón cô vào thành phố. Sống cuộc sống tản mạn và phong phú ở nông thôn quá lâu, mặc sức thoải mái và vui vẻ, cô gần như đã quên gốc rễ trong cốt truyện ban đầu.

Thỉnh thoảng người trong nhà sẽ nhắc đến con trưởng Nguyễn Trường Phú, cô cũng theo bản năng cảm thấy không liên quan đến mình.

Dù sao cũng không phải cha ruột của cô, thực sự cô cũng không nhạy cảm nổi.

Hóa ra, họ nhân dịp Nguyễn Trường Sinh kết hôn mà trở về.

Lăng Hào nhỏ giọng hỏi cô: “Chị có trách họ không?”

Nguyễn Khê ngậm kẹo trong miệng, cười với Lăng Hào: “Không trách, không có cảm giác gì cả, với cả không quen.”

Thực sự cô không biết họ, cũng không có tình cảm gì với họ, kể cả nguyên thân cũng không có, cho nên cô không có cảm giác quen thuộc với họ, nếu có thì chỉ là cảm giác xa lạ và xa cách chứ không có thêm cảm giác gì đặc biệt khác.

Cũng không thể nói được là trách, dù sao nội tâm của nguyên thân cũng không oán trách họ.

Nếu hôm nay người đối mặt với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh không phải là cô mà là nguyên thân, nguyên thân sẽ rất vui vẻ, rất phấn chấn, bởi vì cha mẹ của cô ấy cuối cùng đã trở về, hơn nữa còn có thể diện và được người trong thôn hâm mộ.

Nghĩ đến đây, cô theo bảng năng hít sâu một hơi, từ từ chụm các ngón tay vào nhau.

Lúc này Nguyễn Thúy Chi đi ra khỏi nhà, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Khê, nhỏ giọng nói với cô: “Tiểu Khê, không vào nói chuyện với cha mẹ cháu sao? Thật không dễ dàng gì họ mới trở về.”

Nguyễn Khê mỉm cười, nhìn vào mắt Nguyễn Thúy Chi, lắc đầu nói: “Không có gì để nói ạ.”

Nguyễn Thúy Chi nắm lấy tay cô, muốn nói gì đấy nhưng rốt cuộc không nói, chỉ sờ đầu cô rồi đứng dậy đi vào.

Là phượng hoàng vàng của đại đội Mắt Phượng, từ sau khi Nguyền Trường Phú vào nhà ngồi thì nhà họ Nguyễn chưa từng đứt người đến. Hầu như tất cả mọi người trong thôn đều đến thăm hỏi ông ta, nhất là những người già và đàn ông trung niên đều muốn đến nói chuyện với ông ta.

Là vợ thủ trưởng, Phùng Tú Anh ngồi cùng bên cạnh, ôm cậu con trai út Nguyễn Hồng Binh trên tay.

Mà Nguyễn Khê ngoại trừ nói một câu “Chào mọi người” ra, thì mãi cho đến tối trước khi ngồi xuống ăn cơm cô cũng không đi đến trước mặt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh. Ngược lại cũng không phải cố ý tránh mà là không cố ý đi tới trước mặt họ.

Cô vốn chỉ là một đứa con gái bị phớt lờ, vậy cần gì phải đi tìm cảm giác tồn tại.

Buổi tối ngồi ăn cơm, Nguyễn Khê cũng giống như bình thường, ngồi bên cạnh Nguyễn Khiết ăn cơm. Khi người lớn nói chuyện, cô và Nguyễn Khiết là trẻ con nên không thể nói chuyện, vì vậy họ im lặng ăn cơm.

Bởi vì Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh trở về, cũng bởi vì Nguyễn Trường Sinh kết hôn, nên mấy hôm nay cả nhà Nguyễn Trường Quý cũng ăn cơm cùng, không cần đốt lò. Đêm nay ăn cơm đương nhiên vẫn ăn cùng.

Nguyễn Trường Quý vẫn rất khách sáo với anh cả Nguyễn Trường Phú, đang ăn cơm thì cười nói: “Ngày mai em năm đón dâu đến nhà, bọn em còn tưởng anh cả không có thời gian trở về nữa chứ, không ngờ anh lại đột ngột về nhà, rất bất ngờ.”

Nguyễn Trường Phú nói: “Cứ bận rộn mãi không thể đi xa được, lần này hiếm hoi lắm mới có thời gian rãnh để trở về mấy ngày.”

Điều này cũng dễ hiểu, Nguyễn Chí Cao tiếp lời: “Đã vào bộ đội thì là người của đất nước, mọi việc đều phải lấy chuyện đất nước làm trọng, làm sao có thể muốn làm gì thì làm được. Chuyện trong nhà không cần con lo lắng, về được hay không đều không sao cả.”

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Chí Cao: “Cảm ơn cha mẹ thông cảm.”

Lưu Hạnh Hoa quả thực cũng thông cảm, không có cảm xúc gì với chuyện những năm nay ông ta không trở về. Dù sao thì nuôi dạy một đứa con trai đầy triển vọng không phải dễ dàng, họ ước gì ông ta có thể bay xa hơn, có triển vọng hơn, vĩnh viễn đừng quay trở lại khe núi này nữa.

Bà chỉ nói chuyện gia đình với ông ta, hỏi ông ta rằng: “Mấy đứa trẻ kia đều ở nhà?”

Nguyễn Trường Phú gật đầu trả lời: “Không được nghỉ, đều phải đi học quả thực cũng không tiện, cho nên con không dẫn đi theo.”

DTV

Lưu Hạnh Hoa cũng hiểu: “Trở về một chuyến cũng không phải dễ dàng.”

Đi tàu phải mất hai ba ngày, đến huyện phải chuyển xe vào thị trấn rồi đi bộ về cũng phải mất thêm hai ba ngày nữa.

Phùng Tú Anh ở bên cạnh luôn không nói chuyện, lúc nói đến đứa trẻ, bà ta nhìn Nguyễn Khê. Thấy Nguyễn Khê chỉ vùi đầu ăn cơm, bà ta đưa đũa gắp một miếng thịt cho vào trong bát Nguyễn Khê, đến khi Nguyễn Khê ngẩng đầu lên, bà ta mỉm cười với Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê chạm vào ánh mắt và nụ cười của Phùng Tú Anh, chỉ cười gượng một chút, giọng nói khô khốc: “Cảm ơn.”