Lưu Hùng hừ một tiếng: “Thế nào? Có phải không ở nhà mẹ được nữa cho nên định quay về?”
Mẹ Lưu nhìn anh ta: “Định quay về? E là đời này nó cũng không muốn quay về đâu, nó nói khi nào con đồng ý ly hôn thì gửi thư lên đấy, nó sẽ xuống núi đi làm thủ tục với con. Nó thay đổi nhiều lắm, suýt nữa mẹ không nhận ra rồi.”
Lưu Hùng khinh thường nói: “Có thể thay đổi trông như thế nào?”
Mẹ Lưu còn chưa nói chuyện, Nhị Ny ở bên cạnh đã mở miệng nói: “Trở nên trẻ trung xinh đẹp, quần áo mặc trên người cũng đẹp, còn rất có tiền, ở trong cửa hàng mua cho cháu gái bà ấy một lon mạch nha, cái người mà năm ngoái từng đến ấy.”
Lưu Hùng xoay đầu lại nhìn Nhị Ny, nhíu mày: “Mẹ con? Nguyễn Thúy Chi?”
Nhị Ny gật đầu: “Là bà ấy.”
DTV
Lưu Hùng lại nhìn về phía mẹ Lưu: “Thật à?”
Mẹ Lưu ừ: “Trông trẻ hơn rất nhiều, ăn mặc cứ như yêu tinh, xấu lắm. Có khi tiền cũng không phải của nó, chắc chắn là của hai người già nhà nó bảo nó xuống sắm tết. Sống ở nhà mẹ hơn một năm, cuộc sống trông cũng không dễ dàng, mua một lon mạch nha bốn đồng e là không đủ cho một năm tới.”
Lưu Hùng hơi bực bội, một lúc lâu sau mới nói: “Cứ để cô ta tiếp tục giả bộ, con xem cô ta còn có thể ở nhà mẹ thêm được bao lâu.”
Lần này gặp trực tiếp Nguyễn Thúy Chi, nhìn thấy cô nhẫn tâm với đứa trẻ, nhìn thấy cô thay đổi không còn biết sống đơn giản như trước, trang điểm xinh đẹp thật khó chịu nên trong lòng mẹ Lưu không thích và cảm thấy cũng chẳng cần thiết phải đợi cô quay về nữa.
Mà họ cứ kéo dài như thế này cũng không phải chuyện, bọn trẻ cũng phải có mẹ mới được.
Còn Nguyễn Thúy Chi bây giờ, tâm tư không biết đã trôi dạt đi nơi nào, đâu còn dáng vẻ là vợ người ta, là mẹ của bốn con nữa? Thay đổi thành như bây giờ, nhà họ Lưu bọn họ cũng không muốn.
Loại phụ nữ vừa nhìn đã thấy không thể có cuộc sống ổn định thì nhà ai muốn cơ chứ?
Trước đây bà ta vừa ý Nguyễn Thúy Chi làm con dâu, thích Nguyễn Thúy Chi chính là bởi vì nhìn ra được sự chăm chỉ, hiền lành, biết sống, sau khi kết hôn cũng quả thực như thế, nhưng bây giờ chút ưu điểm này đã không còn nữa, bà ta cũng không còn muốn Nguyễn Thúy Chi làm con dâu mình.
Thế là bà ta hít sâu một hơi, nhìn Lưu Hùng nói: “Hay là con ly hôn với cô ta đi, mẹ đã tìm bà mối chuẩn bị sắp xếp cho con một người khác. Nếu cứ kéo dài năm này qua năm khác, tuổi tác càng lớn thì con càng khó tìm hơn. Vả lại con không ly hôn, không phải là đang giữ lại đường lui cho cô ta ư, không ở được nhà mẹ liền có thể quay trở về, làm gì có chuyện hời như vậy? Mẹ muốn nói là đừng kéo dài nữa, dứt khoát ly hôn đi, ai có cuộc sống riêng của người nấy. Cô ta sẽ mang tiếng đòi ly hôn không giữ đạo đức của phụ nữ, ai ai cũng biết cô ta không an phận, cuộc hôn nhân thứ hai muốn tìm được người tốt thì còn khó hơn cả lên trời. Bốn đứa con cũng không nhận cô ta, cô ta không thể sống dựa vào anh em và cha mẹ cô ta cả đời được, sớm muộn cũng sẽ có một ngày cô ta hối hận, nhưng chúng ta không cần thiết phải đợi.”
Nghe xong lời này, cha Lưu cũng lên tiếng: “Cha cũng cảm thấy đừng nên kéo dài với cô ta nữa, không đáng giá. Cô ta không an phận vừa ầm ĩ vừa giả bộ khiến người ta chê cười, ngay cả con cũng không cần, vừa đi là đi một năm rưỡi, chúng ta kéo dài với loại người này làm gì? Đến độ tuổi này rồi cô ta còn không muốn sống yên ổn là chuyện của cô ta, chúng ta không thể theo cùng, mà còn phải sống thật tốt.”
Lưu Hùng nhìn mẹ rồi lại nhìn cha, im lặng chọc cơm trong bát, ngẫm nghĩ mình có công việc, có nhà cửa, còn có cả xe đạp, muốn tìm thêm một cô vợ nữa cũng không khó, quả thực không cần thiết phải dây dưa với Nguyễn Thúy Chi.
Cứ tiếp tục kéo dài thế này thì có gì tốt?
Cho dù Nguyễn Thúy Chi kết hôn lần hai cũng chỉ có thể kết hôn trên núi, điều kiện làm sao tốt hơn anh ta được.
Cô ta quả thực cũng không thể dựa vào ba mẹ và anh em cả đời, sau này hối hận chỉ là chuyện sớm muộn.
Anh ta sẽ đợi cô diễn trò đủ, hối hận rồi tìm đường quay trở về?
Muốn đàn ông có đàn ông, muốn con có con ư?
Anh ta là người coi tiền như rác thế sao?
Nghĩ thông suốt rồi anh ta nói: “Vậy thì đợi hết năm đã.”
Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đưa Nguyễn Trường Sinh đến nhà họ Tiền tặng quà cầu hôn, trò chuyện hòa hợp cả buổi sáng, quà nên tặng đều đã tặng, chuyện nên nói cũng đã nói kể cả ngày kết hôn cũng đã quyết định.
Trò chuyện đến trưa nhưng không ở lại nhà họ Tiền ăn cơm, mà ra ngoài đến nhà ăn quốc doanh để gặp nhóm người Nguyễn Thúy Chi.