[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 158




Hai người nói chuyện thì Tạ Đào cũng từ phía sau đi đến đây.

Tiền Xuyến gặp ai cũng nhiệt tình thoải mái, nhìn Tạ Đào thoải mái chào hỏi: “Chào cô.”

Tạ Đào cười mất tự nhiên, nhìn Tiền Xuyến rồi trả lời một câu: “Chào cô.”

Trong nội tâm Tạ Đào muốn hỏi Tiền Xuyến một chút, hỏi cô ấy có phải đối tượng của Nguyễn Trường Sinh hay không, nhưng lòng tự trọng lại làm cho Tạ Đào không mở miệng được. Thật ra cho dù không hỏi, Tạ Đào cũng đã biết được thái độ của Nguyễn Trường Sinh.

Cũng không biết vì sao mà cô ấy vẫn cảm thấy không cam tâm.

Thế là cô ấy nhìn Tiền Xuyến rồi hỏi một câu: “Cô ở lữ đoàn nào vậy?”

Tiền Xuyến cười nói: “Nhà tôi không phải ở thôn trên núi, nhà tôi ở trên trấn.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Tạ Đào tối đi mấy độ..

Bây giờ Nguyễn Trường Sinh không có tâm tư đi ứng phó cô ấy, quay người nói với cô ấy một câu: “Tôi có việc phải làm, cô đi về sớm một chút đi, trên đường cẩn thận một chút. Lời thì đã nói rõ ràng rồi, sau này tốt nhất không nên gặp nữa.”

Bây giờ không phải chỉ có hai người, còn có người khác nhìn, Tạ Đào bị Nguyễn Trường Sinh nói làm cho khó xử, không khống chế được biểu cảm trên mặt. Tay cô ấy siết chặt túi vải trong tay, giữ lại cho mình một chút mặt mũi cuối cùng, quay đầu chạy đi.

Nguyễn Trường Sinh không nói nhiều nữa, chỉ nhìn về phía Tiền Xuyến hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Tiền Xuyến thu hồi lại ánh mắt đang nhìn Tạ Đào, vỗ vỗ cặp sách trên người: “Mang đồ tốt đến cho anh.”

Nguyễn Trường Sinh nhìn cô ấy cười lên: “Vậy thì tìm chỗ xem một chút.”

Đứa nhỏ dẫn đường ở bên cạnh vẫn luôn im lặng không nói chuyện, bây giờ lại nghe được có đồ tốt, con mắt trừng lớn như chuồng đồng, vừa tò mò vừa ngứa ngày nhìn Tiền Xuyến: “Đồ tốt gì? Em có thể xem với không?”

Thằng nhóc này nhìn cái gì vậy! Nguyễn Trường Sinh đặt tay lên bờ vai của nó, để nó quay người đưa lưng về phía mình, sau đó nhắc chân đạp lên m.ô.n.g nó một cái, đạp nó ra ngoài, nói: “Cút.”

Đứa nhỏ quay đầu lập tức hô lên: “Tiểu Ngũ, em về nhà mách mẹ em!”

Nguyễn Trường Sinh làm mặt quỷ với nó, lại phất phất tay: “Tùy em mách ai đấy, bái bai.”

Đứa nhóc tức không nhịn nổi, nhặt cục đá ném về hướng Nguyễn Trường Sinh, nện vào trên người Nguyễn Trường Sinh làm anh ấy ui da một tiếng, nó thỏa mãn cười ha ha, sau đó làm mặt quỷ với Nguyễn Trường Sinh rồi xoay người nhanh chân chạy mất.

Đương nhiên Nguyễn Trường Sinh không có đuổi theo đứa bé kia, cười rồi thu hồi ánh mắt, nhìn Tiền Xuyến nói: “Đi thôi.”

Tiền Xuyến híp mắt nhìn anh ấy, một lời khó nói hết: “Anh ba tuổi à?”

DTV

Nguyễn Trường Sinh hỏi cô ấy: “Không phải tôi ba mươi sao?”

Tiền Xuyến ngậm miệng gật gật đầu, sau đó nói: “Vẻ ngoài ba mươi tuổi, trí thông minh ba tuổi.”

Nguyễn Trường Sinh: “...”

Trong miệng con nhóc này có lời nào hay ho không vậy?

Tiền Xuyến nhìn biểu cảm trên mặt Nguyễn Trường Sinh, cười một hồi không dứt, lôi kéo anh ấy đi đến nơi nào kín đáo. Hai người tìm được một hang núi nhỏ gần đó, tránh người khác rồi chui vào, ngồi xổm nói chuyện.

Tiền Xuyến và Nguyễn Trường Sinh ngồi xổm đối mặt với nhau, hỏi anh ấy trước: “Những vật kia đưa cho anh anh bán xong chưa?”

Nguyễn Trường Sinh cười một cái rồi nói: “Rất đơn giản, trên đường trở về đã bán xong.”

Đôi mắt Tiền Xuyến sáng lên, khen anh ấy: “Anh thật là lợi hại.”

Nguyễn Trường Sinh cười không kìm được: “Chuyện nhỏ.”

Tiền Xuyến lập tức đưa tay lấy cặp sách xuống, mở ra sửa sang lại rồi đưa cho Nguyễn Trường Sinh xem, hỏi anh ấy: “Đều cho anh, có cần không?”

Nguyễn Trường Sinh nhìn Tiền Xuyến, làm sao mà không nhìn ra ý đồ của cô ấy.

Đây là sau khi cô ấy gặp được Nguyễn Trường Sinh mới phát hiện con đường phát tài, muốn phát triển anh ấy thành tuyến dưới, bán tất cả đồ vật cô ấy lấy được cho Nguyễn Trường Sinh, để anh ấy làm chân chạy đồng thời tự gánh rủi ro, còn cô ấy thì nằm không kiếm tiền.

Con bé này thật sự tinh ranh đến vậy, thật sự là một xâu tiền chuyển thế!

Nhưng mà đồ vật đưa tới cửa, Nguyễn Trường Sinh có thể không muốn sao?

Nguyễn Trường Sinh hỏi Tiền Xuyến: “Bao nhiêu tiền?”

Tiền Xuyến duỗi ra năm ngón tay: “Năm đồng tiền.”

Nguyễn Trường Sinh lập tức nói: “Thật ra thì tôi muốn, nhưng mà tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Đầu năm nay nếu ai có thể tùy tiện ra tay tốn năm đồng tiền, vậy cũng là người giàu.

Tiền Xuyến nghĩ kế nói: “Về nhà hỏi mẹ anh.”

Nguyễn Trường Sinh: “...”

Thật ra thì cũng rất biết nghĩ cách.

Nguyễn Trường Sinh suy nghĩ rồi nói: “Nếu không thì như thế này đi, tôi đưa trước cho cô hai đồng, còn lại thì thiếu. Chờ tôi bán hết đồ đạc ra bên ngoài thu lại được tiền thì lại trả cho cô ba đồng, thế nào?”

Tiền Xuyến nhìn anh ấy chớp mắt mấy cái: “Vậy nếu anh cầm đồ chạy mất, không trả lại cho tôi thì làm sao bây giờ?”