[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 155




Vẻ mặt mẹ Tạ hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn hỏi: “Đính hôn rồi sao?”

Nguyễn Thúy Chi phối hợp, đáp lời: “Sắp rồi.”

Nghe đến đây, mẹ Tạ thật sự không còn giữ nụ cười trên môi nữa. Bà ta do dự một chút rồi đứng lên nói: “Vậy tôi không làm phiền hai người làm việc nữa, tôi về trước đây.”

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê không tiễn bà ta, chỉ nói: “Bà đi thong thả.”

Mẹ Tạ về đến nhà, trên gương mặt không còn ý cười nào nữa.

Tạ Đào vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ bà ta về. Bà ta còn chưa đến cửa, Tạ Đào đã ra đón. Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của bà ta, Tạ Đào lập tức hoảng hốt trong lòng, nhìn bà ta hỏi: “Nói sao rồi ạ? Anh ấy đã có đối tượng chưa?”

Mẹ Tạ thở dài: “Nói rằng cậu ta chạy theo mốt, đang yêu một người và sắp đính hôn rồi.”

Nghe đến đây, ánh sáng trong mắt Tạ Đào hoàn toàn dập tắt.

Cô ấy lại thấy khó chịu, đôi mắt đỏ hoe, rồi sụt sịt mũi hỏi: “Yêu người ở lữ đoàn nào? Cô gái nhà ai? Trông người như thế nào? Tính tình ra so? Có tốt hay không?”

Mẹ Tạ nói: “Mẹ nào còn mặt mũi để hỏi kỹ như thế. Bọn họ nói sắp đính hôn rồi, mẹ đi về luôn.”

Nói rồi bà ta không đứng bên ngoài nữa, tránh để người xung quanh đến hỏi và xem trò cười.

Tạ Đào cúi đầu, đi theo bà ta vào trong nhà.

Vừa mới về phòng ngồi, thím của Tạ Đào đến hỏi: “Nói sao rồi?”

Mẹ Tạ trả lời đơn giản: “Nói cậu ta yêu đương rồi, thành đôi rồi, sắp đính hôn rồi.”

Thím của Tạ Đào rất tò mò: “Tự yêu đương sao?”

Đây là chuyện khá mới, người ở quê đúng là chưa từng nghe có người tự yêu đương mà đều nhờ bà mối giới thiệu.

Tạ Đào cúi đầu, một lúc sau ngẩng lên nói: “E rằng đang cố tình nói vậy để chọc tức chúng ta đấy. Nếu như anh ấy thật sự yêu đương, vậy còn hỏi cháu đã tìm thấy đối tượng chưa để làm gì? Ngày mai cháu sẽ tự đến lữ đoàn Mắt Phượng, đích thân hỏi anh ấy.”

Mẹ Tạ khó chịu nói: “Đường đi xa như vậy, con đi làm gì? Còn chưa thấy nhà chúng ta chưa mất mặt đủ hay sao? Làm gì có đứa con gái nào đuổi theo như vậy? Vừa nãy mẹ đến tìm cô thợ may đó, hai người ấy nói rất kỳ quái, mẹ thấy chuyện này nên thôi đi.”

Tạ Đào không muốn, đôi mắt đỏ hoe rồi lại cúi đầu xuống.

Thím của cô ấy bỗng lên hắng giọng nói: “Nếu như Đào Tử muốn đi thì để con bé đi, nói không chừng đúng là chị ba của cậu ta oán hận nên nói linh tinh thì sao? Chị dâu à, chị nghĩ xem bây giờ nhà họ Nguyễn có điều kiện như thế nào?”

Mẹ Tạ rất tức giận: “Điều kiện cái gì? Chẳng qua chỉ là chị ba của cậu ta không ăn bám và có thể kiếm được chút tiền thôi sao? Có gì mà không được? Nhìn cô ta làm thợ may đắc ý như vậy, con gái nhà chúng ta không ai thèm lấy hay sao?”

Thím của Tạ Đào cười nói: “Đi hỏi một chút cũng chẳng mất mát gì. Lỡ như trong lòng Nguyễn Trường Sinh cũng có Đào Tử của chúng ta, vậy chẳng phải đôi bên thích nhau sao? Chúng ta làm mất lòng chị ba của cậu ta, vậy mà cũng tin những lời nói kỳ quái của cô ta sao?”

Mẹ Tạ nhìn thím của Đào Tử, không nói gì, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.

Thím của Đào Tử tiếp tục nói: “Chị dâu, chị nghĩ kỹ lại đi. Trừ Nguyễn Thúy Chi là thợ may có thể kiếm tiền trong nhà ra, lạ có thể chăm sóc người em trai Nguyễn Trường Sinh. Dù Nguyễn Trường Sinh không trông cậy vào cô thợ may vai vế dưới, nhưng cô thợ may lại có tài sản mà ông thợ may để lại cho mình. Sớm muộn gì cô thợ may cũng phải lấy chồng, nói không chừng còn muốn đến chỗ ba mẹ mình, như vậy lại càng xa, thế thà rằng không về nữa. Chị nói xem căn nhà lớn như vậy, cuối cùng sẽ rơi vào tay ai? Cho dù cô ta để lại cho ông bà nội mình hay là cho Nguyễn Thúy Chi, vậy chung quy vẫn đưa cho Nguyễn Trường Sinh đúng không? Ông hai nhà cậu ta chia nhà, muốn chiếm cũng không chiếm được.”

Mẹ Tạ nhìn vào đôi mắt thím của Tạ Đào, từ từ rơi vào trầm tư.

DTV

Thái độ của mẹ Tạ buông lỏng, nhưng vẫn cảm thấy mất mặt, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Nếu không thì tìm bà mối qua hỏi một chút? Thành hay không thành, có đối tượng hay không có đối tượng thì hỏi bà mối một chút sẽ rõ ràng ngay.”

Nhắc đến bà mối, trong lòng Tạ Đào hơi hốt hoảng, cô ấy nhìn về phía mẹ Tạ nói: “Gọi bà mối chạy tới chạy lui truyền lời bên trong, nói không chừng lại truyền ra rắc rối gì đó. Tự con đi hỏi anh ấy, rõ ràng trực tiếp nhất.”

Mẹ Tạ nhìn mặt Tạ Đào, lại im lặng một lát.

Sau đó bà ấy thở phào nói: “Vậy con lập tức đi tìm nó hỏi một chút đi.”

Nếu như mà trong lòng Nguyễn Trường Sinh thật sự có Tạ Đào nhà bà ta, lại bởi vì Tạ Đào nhà bà ta vẫn luôn không tìm bà mối nói chuyện, không hỏi rõ ràng không tranh thủ một chút, vậy không phải thật sự là bỏ lỡ nhau sao?

Nếu thật sự có thể thành, gả đi được sống dễ chịu thì theo đuổi trước cũng không có gì.