Người phụ nữ nhìn bà ta hỏi: “Vậy bà biết cô thợ may là ai không?”
Mẹ Tạ nói: “Tôi không biết, cách nhau mười tám nghìn dặm. Nếu như không cách xa nhau, trước đấy tôi cũng không bị bà mối kia giấu diếm qua lại đôi bên, lãng phí bao nhiêu chuyện của tôi. Bây giờ nghĩ lại còn tức.”
Người phụ nữ ấy không vòng vo, nói thẳng: “Cô thợ may đấy chính là cháu gái nhà họ Nguyễn, cũng là cháu gái ruột của thằng nhóc nhà họ Nguyễn. Mà chị ba của cậu ta cũng là cô ba của cô thợ may, bây giờ cũng học xong tay nghề và làm thợ may. Chắc tôi chẳng cần nói nhiều về tay nghề nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền của cô thợ may này, nói là chén vàng cũng được.”
Nghe thấy lời này, mẹ Tạ bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.
Bà ta ngước mặt lên nhìn người phụ nữ ấy một lúc, lên tiếng hỏi: “Bà nghe ở đâu?”
Người phụ nữ nói; “Không nghe từ đâu cả. Hôm nay tôi đến tiệm may nhờ cô thợ may, bảo cô ấy ngày mai đến may hai bộ quần áo cho thằng con của mình. Khi đến tiệm may, cậu nhóc nhà họ Nguyễn và chị ba của cậu ta cũng ở đấy. Là cậu ta lên tiếng hỏi tôi bây giờ Đào Tử đã yêu đương chưa thì tôi mới biết, nếu không sao tôi biết được.”
Mẹ Tạ nhìn người phụ nữ, nhíu mày: “Sức khỏe của ông thợ may đã kém từ lâu, tính tình lại kỳ cục, cả đời cũng chỉ dẫn dắt một cô học trò là cô thợ may. Gần hai ba tháng nay cô thợ may mới đích thân may quần áo, không cần ông thợ may dẫn dắt nữa. Vậy là ai dạy tay nghề của chị ba cậu ta? Bà thật sự không nói linh tinh chứ?”
Người phụ nữ cũng biết chuyện này trong tiệm may, cảm thấy mẹ Tạ đã để lỡ mất một nhà thông gia tốt. Thật sự rất đáng tiếc, trong lòng bà ta lại không chịu được chuyện này, vì thế vội vã nói cho mẹ Tạ biết.
Bà ta không có ý đồ gì khác, chỉ muốn để nhà họ Tạ biết chuyện này.
Dù sao ai mà cứ giấu mãi chuyện này trong lòng, không nói ra được chứ.
Nói xong trong lòng bà ta mới thoải mái, cũng không quan tâm mẹ Tạ có tin mình hay không.
Bà ta không ngồi thêm, đứng lên nói: “Ngày mai cô thợ may và cô ba của cô ấy cùng đến đây may đồ, có rất nhiều người trong thôn muốn sửa quần áo. Bà không sửa đồ thì cũng có thể đến xem trò vui, đến lúc ấy chẳng phải bà cũng biết sao?”
Nói rồi bà ta đi ra ngoài cửa: “Tôi không nói nhiều với bà nữa, phải về nhà nấu cơm tối đây.”
Mẹ Tạ đứng dậy tiễn bà ta ra ngoài cửa, nhíu mày nhìn bà ta rời đi.
Một lúc sau mẹ Tạ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tạ Đào đang kéo rèm cửa trong phòng.
Tạ Đào đứng trước cửa phòng nhìn bà ta, im lặng không nói lời nào.
Vẻ mặt mẹ Tạ rất khó coi, một lúc sau mới lên tiếng nói: “Mẹ thấy bà ta đang nói linh tinh để khiến nhà chúng ta thêm ngột ngạt. Nửa năm nay sức khỏe của ông thợ may kém như vậy, lúc ấy cô thợ may vừa mới học việc chưa được bao lâu, chị ba của Nguyễn Trường Sinh học tay nghề với ai? Còn nữa khi ấy mẹ hai của con đến thôn Mắt Phượng nghe ngóng, tại sao không nghe thấy những lời này?”
Trong lòng Tạ Đào vô cùng hoang mang: “Ngày mai cô thợ may đến là biết.”
Nửa năm qua cô ấy đi xem mắt thêm vài người, nhưng không ai đẹp trai bằng Nguyễn Trường Sinh, cũng không cao to khiến trong lòng người ta có cảm giác chân thật giống anh ấy. Mỗi lần gặp mặt nhau lần đầu tiên, cô ấy đều bỏ đi.
Cô ấy rất hài lòng với Nguyễn Trường Sinh, chỉ có chuyện của chị ba anh ấy là không thể chấp nhận được. Nếu như bây giờ chị ba anh ấy làm thợ may, kiếm nhiều tiền hơn những người khác trong nhà họ Nguyễn, vậy chẳng phải muốn cô ấy giận đến c.h.ế.t sao?
Cô ấy nghĩ tốt nhất chuyện này không có thật, nếu không cô ấy sẽ thành trò cười cho cả thôn.
Nhà chồng tốt như vậy, ba chồng là bí thư lữ đoàn, anh cả là cán bộ có tiếng trong quân đội, chị ba và cháu gái cùng kiếm được nhiều tiền trong tiệm may. Bản thân Nguyễn Trường Sinh lại khỏe mạnh làm việc tốt, bỏ qua rồi còn tìm ở đâu được nữa.
Tạ Đào cô ấy không thể thành trò cười, chắc chắn chuyện này không có thật!
Sắp ra ngoài may đồ, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đi từng nhà trước tiệm may, thu thập vài bộ quần áo mang đi. Vừa mới mở cửa tiệm may chưa được bao lâu, người đến giúp cô khiêng máy may đã đến.
Bây giờ ông thợ may không còn nữa, cũng không cần dùng đến ghế kiệu nên luôn để nó ở một góc trong sân.
DTV
Nguyễn Khê, Nguyễn Thúy Chi và máy may đi đến thôn Xích Vũ. Khi đến nhà người phụ nữ tóc ngắn, đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa. Thế là bọn họ chưa vội ngồi làm việc ngay mà ăn cơm trưa trước đã.
Đương nhiên ăn trưa xong họ không nghỉ ngơi mà lấy dụng cụ ra, bắt đầu làm việc.