[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 114




Động tác của ba Diễm Tử rất nhanh, tiến vào phòng bếp đập vỡ mấy cái bát, chọc thủng đấy nồi nhà Nguyễn Trường Quý rồi đi ra. Ban đầu, ông ấy tới đây cũng không có ý định đánh người vì thế trong tay không hề có hung khí. Ba Diễm Tử tìm đến là để nghe Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tệ đưa ra một cách giải quyết. Tiểu Diễm Tử nhà họ không thể chịu oan ức, tự yên tự lành lại phải dạo một vòng quỷ môn quan.

Nhưng ai ngờ cả nhà Nguyễn Trường Quý lại không biết xấu hổ như vậy. Nếu họ đang không cần mặt mũi thì cần gì phải để lại mặt mũi cho những người này. Ba Diễm Tử đập bát đập nồi xong thì cũng khá hơn một chút. Ông ấy ném cái cuốc rồi đi từ trong nhà ra: “Quản lý Nguyễn Dược Hoa nhà các người cho tốt vào. Ngày hôm nay tôi không động vào nó, nếu Dược Hoa nhà các người còn có lần tiếp theo, tôi sẽ cho nó một bài học!”

DTV

Nói xong, ba Diêm Tử dẫn vợ mình rời đi, để cho nhà Nguyễn Trường Quý một đống hỗn độn. Năm phút sau, hai vợ chồng ông ta ngồi ở cạnh bàn trong phòng chính, sắc mặt vô cùng xấu, tràn đầy tử khí.

Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa thì ngồi trên giường. Tôn Tiểu Tuệ không nhịn được tức giận quát con trai lớn: “Em trai con trốn dưới gầm giường thì cứ để nó trốn, con nói ra làm gì? Bây giờ thì hay rồi, người ta đập nồi, đập bát, giờ cơm cũng chẳng có mà ăn.”

Nguyễn Trường Quý thì bình tĩnh hơn, nhìn chằm chằm Nguyễn Dược Hoa đang ngồi trong phòng hỏi: “Rốt cuộc con có đẩy không?”

Cậu ta ngồi ở cạnh giường khua khoắng chân, bây giờ lại không nói gì. Ông ta nhìn một cái là hiểu, đứng bật dậy với khuôn mặt u ám, tiến tới chỗ Nguyễn Dược Hoa và tát cho cậu ta một cái. Cái tát này rất mạnh, trong nháy mắt khiến nửa mặt Nguyễn Dược Hoa bị đỏ bừng. Cậu ta che mặt khóc như tiếng lớn bị chọc tiết.

Tôn Tiểu Tuệ đau lòng bước tới ôm lấy Nguyễn Dược Hoa và nói với Nguyễn Trường Quý: “Ông làm cái gì vậy? Thằng bé đã nói không đẩy rồi mà.”

Ông ta tức giận muốn chết: “Bà cứ bao che thằng bé như vậy, không sớm thì muộn cũng hại nó.”

Tôn Tiểu Tuệ nói: “Tôi bao che cái gì chứ? Không đẩy chính là không đẩy.”

Nguyễn Trường Quý không nói lại Tôn Tiểu Tuệ, lại bước tới ngồi xuống cạnh bàn, trút giận vào đống dưa muối trên bàn. Nồi và bát đầu mất. Vừa khéo, ngay cả bánh bao trong nhà cũng chẳng còn, uống gió tây bắc thôi.

Trong phòng bên, đám Nguyễn Chí Cao coi như chưa xảy ra chuyện gì, ngồi xuống ăn cơm. Cả nhà Nguyễn Trường Quý có cơm ăn hay không, họ cũng chẳng quan tâm và cũng chẳng thừa hơi đi hỏi.

Người một nhà ăn xong cơm tối, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Thúy Chi ở trong phòng nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết rửa bát. Nguyễn Dược Hoa đỏ mặt chạy tới hỏi: “Bà nội, bên này còn cơm ăn không?”

Lưu Hạnh Hoa còn chẳng buồn nhìn mặt cậu ta: “Uống gió tây bắc đi, chắc chắn đủ no.”

Nguyễn Dược Hoa: “...”

Châu Tuyết Vân cứu người xong về tới nhà thì Lăng Hào đang nấu cơm tối. Nhà họ vẫn yên tĩnh như xưa. Cơm nước xong xuôi, cả nhà đều ở trong phòng, Lăng Hào thì đốt đèn đọc sách, Châu Tuyết Vân thì ngồi cạnh đó vá quần áo, tất chân. Lăng Trí Viễn thì ngồi bên sửa công cụ, mài dao.

Hai ba con không biết Châu Tuyết Vân cứu người, bản thân bà ấy cũng không nói nên không ai bàn về chủ đề này. Buổi tối, cả nhà cứ ngủ như thường lên, ngày hôm sau gà gáy thì thức dậy, ăn xong bữa sáng thì ra ngoài làm việc.

Châu Tuyết Vân không hề để chuyện hôm qua trong lòng, lấy liềm đi làm ruộng. Bà ấy phát hiện ánh mắt mà mọi người nhìn mình đã khác xưa. Có nhiều người nhìn thấy Châu Tuyết Vân còn nhiệt tình chào hỏi, thân thiết gọi bà ấy là “chị Châu”, “em Châu”.

Châu Tuyết Vân có chút không thích ứng, nhưng vẫn lễ phép cười đáp lại. Khi bà ấy đang cầm liềm khom lưng cắt lúa, đột nhiên có người nhiệt tình tới hỏi: “Em Châu, trước đây em làm bác sĩ ở nội thành à?”

Châu Tuyết Vân tiếp tục khom người cắt lúa, khách sáo đáp: “Đúng vậy!”

Lại có người hỏi: “Tại sao không nói ra?”

Châu Tuyết Vân: “Không có gì đáng để nói cả.”

Chuyện ở nội thành là chuyện ở nội thành. Từ khi xuống nông thôn, bà ấy đã chẳng liên quan gì tới tất cả mọi thứ ở đó. Vì lòng đề phòng nặng nên lúc nào cũng trong trạng thái phòng thân. Bà ấy không có ý định dung nhập với cái thôn này, đương nhiên không nói rồi.

Lần này, Châu Tuyết Vân cứu người đã phá vỡ cuộc sống yên tĩnh, đè nén mà bản thân duy trì trong bốn năm nay. Ngoài việc ban ngày có nhiều người nhiệt tình chào hỏi, biểu cảm tôn trọng, buổi tối khi bà ấy vừa về nhà cất liềm, bỏ mũ rơm và rửa ráy chân tay mặt mũi xong thì bên ngoài nhà sàn có người cất tiếng gọi: “Chị Châu, chị có nhà không?”

Lăng Hào đang nhóm lửa ở sau bếp, không hề ngẩng đầu lên nhìn. Châu Tuyết Vân xoay người đi ra thì thấy mẹ của cô bé mà hôm qua mình cứu.