Tay Nắm Tay Rời - Guava

Chương 5: 6;7: Cùng tôi, mãi mãi ở lại âm gian, đời đời kiếp kiếp, không tốt sao?




6.

Thời Cố nhận ra tôi. Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.

Tôi làm quỷ sai trăm năm, dẫn dắt hàng vạn linh hồn, đủ nam nữ già trẻ, nhưng mỗi linh hồn tôi đều có chút ấn tượng. Chắc chắn mình chưa từng gặp người trước mặt này.

Nếu nói người này là cố nhân khi tôi còn sống thì tôi làm quỷ sai đã trăm năm rồi, anh ta ít nhất cũng phải hơn một trăm tuổi chứ.

Nhìn dáng vẻ này... không giống người lớn tuổi chút nào.

Khi tôi còn đang thất thần, Thời Cố đã đứng dậy, hờ hững hỏi: "Sao lại thả cô ấy đi?"

"Thả ai?"

"Vương Hoán."

Tôi giật mình, anh ta biết tôi đã thả Vương Hoán ư?

Cứ như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, Thời Cố cười: "Tôi là bác sĩ."

Vậy nên, anh ta rõ nhất ca phẫu thuật có thành công hay không.

Tôi không nói gì.

Thời Cố đứng dậy, lấy từ tủ lạnh ra một lon coca, hơi lạnh bốc lên.

Anh mở lon, tiếng "tách" vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, có phần đột ngột.

"Nghe nói cô làm quỷ sai 99 năm, luôn tận tụy với công việc, chưa từng thả bất kỳ linh hồn nào. Giờ phá giới là vì tôi sao?"

"Tất nhiên là không rồi!" Tôi vội hét lên: "Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa đi."

"Vậy là vì sao?"

Tôi định nói vì tôi đồng cảm với cô gái ấy, nhưng quỷ sai vốn không có loại cảm xúc này. Không biết phải trả lời ra sao, Thời Cố bỗng cười. Chỉ là trong nụ cười ấy lại có những cảm xúc tôi không hiểu được.

Anh ngửa đầu uống một ngụm coca, rồi nói với tôi: "Tam Tam, giúp tôi một việc nhé."

"Giúp anh?" Tôi nhướng mày: "Anh suốt ngày gây rối cho tôi, tôi dựa vào đâu mà giúp anh?"

"Chỉ cần cô giúp tôi, tôi sẽ không can thiệp vào công việc của cô nữa."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

Tôi hơi động lòng: "Thật chứ? Nói đi, muốn tôi giúp gì."

"Tôi muốn Vương Hoán tiếp tục sống."

Tôi không hiểu ý anh: "Cô ấy chẳng phải vẫn đang sống sao?"

Thời Cố lắc đầu: "Ca phẫu thuật thất bại, cô ấy cũng không còn ý chí sống nữa. Dù cô không dẫn hồn cô ấy đi, cô ấy vẫn thành người sống dở c.h.ế.t dở, hồn phách sẽ lạc lõng trên dương gian."

"Nếu vậy, tôi thu hồn cô ấy là xong."

"Cô ấy nhất định phải sống, không thể đến âm gian."

"Tại sao?"

Thời Cố lắc đầu, không giải thích.

Tôi không hiểu: "Việc tôi có thể làm chỉ là dẫn hồn. Nếu anh muốn cô ấy sống thì tự mình cứu cô ấy là được, cần tôi làm gì?"

"Tôi muốn tên cô ấy được xóa khỏi sổ sinh tử."

Bị xóa tên?

Chỉ có người c.h.ế.t mới được xóa tên khỏi sổ sinh tử của hai giới âm dương. Nhưng Thời Cố lại muốn Vương Hoán sống... nghĩa là muốn cô ấy thoát khỏi sự quản lý của hai giới?

"Không thể nào, mỗi linh hồn đều có tên trong sổ sinh tử, trốn không được đâu."

"Nếu tôi dùng mạng mình đổi lấy mạng Vương Hoán thì sao?"

Tôi không hiểu.

Thời Cố nhìn tôi: "Hiện tại chỉ có phẫu thuật ghép tim mới cứu được Vương Hoán. Đến lúc đó, tim tôi sẽ thay cho cô ấy, còn cô, sẽ dẫn hồn tôi rời đi. Tên tôi không có trong sổ sinh tử, sẽ không ai phát hiện."

"Anh điên rồi!" Tôi không biết cơn giận dữ của mình lúc này từ đâu mà ra.

Theo lý mà nói, Thời Cố c.h.ế.t sớm thì càng có lợi cho tôi trong việc khôi phục thành tích. Nhưng khi anh ta nói ra kế hoạch của mình, không hiểu sao tôi lại cảm thấy bực bội như vậy.

"Vương Hoán rốt cuộc là ai, đáng để anh làm vậy vì cô ấy? Chỉ vì lòng nhân từ của bác sĩ?"

"Tam Tam, chuyện này chỉ cô có thể giúp tôi."

Tôi siết chặt nắm tay, không hiểu sao, tôi không muốn người trước mặt rời đi.

Tôi bực bội quay đầu: "Tôi không giúp được."

7.

Đêm đã về khuya, trên đường thỉnh thoảng có vài hồn ma lạc lối phiêu đãng.

Vừa đến gần tôi, đã bị tôi nhe răng trợn mắt dọa chạy mất. Chúng sợ tôi không vui lại áp giải về âm phủ. Đến cả ma quỷ cũng lưu luyến dương gian, thật không hiểu nổi Thời Cố nghĩ gì, lại cứ khăng khăng muốn thay người xuống địa ngục.

Làm bác sĩ thế này, đúng là nghĩ mình là bồ tát sống.

Đầu óc có vấn đề!

Tôi lang thang vô định, đến khi nhận ra thì đã ở bệnh viện. Tôi lướt vào phòng của Vương Hoán, lúc này trong phòng bệnh chỉ có mình cô ấy.

Nhiều năm mắc bệnh tim khiến cô gái này yếu ớt hơn người bình thường, gương mặt tái nhợt, không chút huyết sắc. Tôi vẫn nhớ rõ lúc cô ấy mở mắt, đôi mắt cong cong khi cười, khiến người ta nhìn mà lòng thấy vui vẻ.

Có giống tôi không nhỉ?

Tôi sờ lên mặt mình, đã sớm quên mất dung mạo bản thân.

"Tại sao lại không muốn sống nữa?" Tôi chống cằm nhìn cô gái, lẩm bẩm: "Sống không tốt sao? Nếu sống không tốt, tại sao biết bao người vẫn đang nỗ lực sống, ngay cả tôi... cũng đang cố gắng hết sức để đầu thai chuyển kiếp."

Nhưng chẳng ai trả lời tôi.

Hơi thở của Vương Hoán yếu ớt, mỏng manh như tơ nhện. Không có ý chí sống, ngay cả linh hồn cũng dần dần tiều tụy.

"Đã nghĩ xong chưa?" Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, tôi biết là Thời Cố đến.

Tôi quay đầu lại: "Anh còn dai hơn cả ma."

Thời Cố khẽ cười, anh đứng bên cửa sổ, khoanh tay, ánh trăng rọi lên người, làm dịu đôi mắt anh.

Anh đột nhiên mở lời: "Tôi đã sống hơn một trăm năm rồi."

Con ngươi tôi co rút lại, không ngờ anh sẽ nói với tôi chuyện này.

"Trở thành bác sĩ hơn một trăm năm, cứu không biết bao nhiêu người. Điều duy nhất tôi hối tiếc... chính là không thể cứu được người mình yêu."

Tôi nhìn anh, yên lặng chờ đợi câu chuyện tiếp theo.

"Khi tôi sinh ra, thế gian không yên bình, tôi bị dí s.ú.n.g vào đầu bắt phẫu thuật cho quân địch. Sống không có gì vui, c.h.ế.t không có gì sợ. Tôi không sợ chết." Thời Cố nhìn ra ánh trăng: "Nhưng sự cố chấp của tôi lại hại c.h.ế.t vợ mình, bọn chúng đã moi t.i.m cô ấy."

Anh ngừng một lát, rồi tiếp tục: "Tam Tam, tôi tìm cô ấy suốt một trăm năm, nay đã tìm được, cô nói xem tôi cứu hay không cứu?"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe câu chuyện này.

Nhưng lại thấy rất khó chịu.

Tôi không có tim, trái tim không thể đau. Tôi biết mọi sự khó chịu đều do bản thân tưởng tượng ra nỗi đau, nhưng chính thứ đau đớn vô hình này lại khiến tôi run rẩy.

"Anh nói, Vương Hoán là vợ anh?" Tôi lắc đầu: "Không thể nào, chắc chắn anh nhận nhầm người."

"Thời Cố, có thể anh không biết, nhưng không phải hồn ma nào cũng không có tim. Những con ma không có tim sẽ không thể đầu thai chuyển kiếp."

"Giống như cô sao?"

Tôi khựng lại. Sau đó im lặng thật lâu, rồi cười khổ: "Đúng, giống như tôi vậy."

Làm quỷ sai trăm năm, dù hoàn thành công việc, cũng không thể đầu thai.

Tại sao lại nỗ lực đến vậy? Bởi vì tôi muốn sống.

Dù biết là không thể, vẫn muốn cố gắng thử.

Thời Cố nhìn tôi, giọng nhẹ bẫng: "Giống như cô không tốt sao?"

"Cùng tôi, mãi mãi ở lại âm gian, đời đời kiếp kiếp, không tốt sao?"

Tim tôi khẽ rung động, mãi mãi ở lại âm gian với Thời Cố?

Nếu tôi thật sự không thể hoàn dương, vậy thì mỗi ngày ở bên cạnh người bác sĩ này, dường như... cũng không tệ.

Tôi không muốn thừa nhận tình cảm của mình dành cho Thời Cố. Tôi nghĩ, chắc là do Thời Cố đẹp trai hơn lão Lưu thôi.