Tống Duy chưa từng thầm thích ai, nên không thể cảm nhận được cảm giác đó, nhưng cô hiểu được. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Để xem vài ngày nữa có cơ hội, chúng ta hẹn ăn cùng Sở Kỳ một bữa, cậu đi chung nhé.”
Chúc Thanh Phỉ rót trà, không để tâm:
“Thôi đi, nói thì nói vậy, nhưng cậu và tổng giám đốc Trần còn chưa rõ ràng gì cả. Nếu vì mình mà nhờ cậu mở lời, tớ còn là người nữa không?”
“…” Tống Duy ngẫm nghĩ, không muốn giấu bạn thân. Cô cầm tách trà, ngập ngừng nói:
“Thật ra, cũng không có gì đâu… Thanh Phỉ, tớ và Trần Quất Bạch kết hôn rồi. Anh ấy là bạn tốt của Sở Kỳ, tớ nghĩ sau này chắc sẽ có dịp gặp mặt thôi. Dù gì giờ chúng ta cũng là đồng nghiệp, ăn một bữa cũng không sao.”
Lần này không giống lần trước, Chúc Thanh Phỉ nghe rõ ràng, hai mắt mở to:
“Tống Duy! Cậu vừa nói gì? Nói lại lần nữa!”
Tống Duy biết cô bạn đang đợi nghe gì, cúi đầu lặp lại:
“Tớ và Trần Quất Bạch đã kết hôn rồi, vừa nhận giấy chứng nhận hai ngày trước.”
Nói xong, không gian im lặng một hồi.
Tống Duy ngẩng lên, thấy khuôn mặt bạn thân như muốn bật khóc vì vui mừng.
Cô bật cười:
“Cậu làm gì mà biểu cảm như thế?”
“Biểu cảm gì chứ? Vừa sốc, vừa ngạc nhiên, vừa mừng cho cậu!” Chúc Thanh Phỉ sau khi tiêu hóa cảm xúc, lập tức kéo ghế lại ôm chặt cô, vừa khóc vừa cười:
“Hu hu hu, Duy Duy!”
“Trời ơi, mọi người xung quanh đang nhìn kìa.”
Chúc Thanh Phỉ mặc kệ:
“Hu hu hu, quá tốt rồi! Tớ được làm phù dâu rồi! Sở Kỳ chắc sẽ là phù rể, đúng không?”
“…”
Suốt một tiếng sau đó, Tống Duy phải trả lời hàng loạt câu hỏi kỳ quặc của cô bạn, từ việc đặt tên cho con tương lai đến các kế hoạch xa xôi, khiến cô dở khóc dở cười.
Ăn xong, Tống Duy thấy tin nhắn của Trần Quất Bạch báo thay đổi kế hoạch, anh có thể cần thêm vài ngày mới về được.
Về đến khu chung cư, Tống Duy loanh quanh dưới sân mười phút, rồi quyết định gọi cho anh.
Cuộc hôn nhân này diễn ra vội vã, nhưng nếu đã xác định sẽ sống chung sau này, họ cần tìm cách hiểu nhau hơn. Cô không ngại là người chủ động tiếp cận.
Tiếc rằng, cô gọi hai lần, nhưng chỉ nhận lại âm thanh “tút tút tút” báo bận.
Nhìn màn hình điện thoại tự động kết thúc cuộc gọi, Tống Duy giơ nắm tay như muốn đấm vào không khí: Không nghe máy là do anh, đừng trách em!
Sau đó, cô ngước lên trời thở dài: Trước khi kết hôn chẳng phải đã biết anh bận rộn rồi sao? Hôm nay là tự chuốc lấy, thôi, chấp nhận đi, Tống Duy.
Tận đến gần nửa đêm, Trần Quất Bạch mới trả lời tin nhắn, anh giải thích rằng bận ăn tối với công ty đang trong quá trình đàm phán hợp tác, vừa mới về đến khách sạn. Kèm theo đó là một lời chúc: 【Ngủ ngon, nghỉ sớm nhé.】
Tống Duy vẫn chưa ngủ. Thấy chú mèo nhỏ Tuyết Hoa nhảy lên giường, cô lấy điện thoại quay một đoạn video ngắn và gửi cho anh.
【Ngủ ngon.】
Cô nhẹ nhàng xoa đầu Tuyết Hoa, má lúm hiện lên trên gương mặt:
“Ngủ ngon nhé, Tuyết Hoa~”
Việc hợp tác với Trường Nham không dễ dàng. Nhờ vào mối quan hệ với thầy giáo, Trần Quất Bạch đã thành công lấy được vé vào bàn đàm phán. Nhưng bước tiếp theo là một cuộc chiến thuyết phục lớn.
Họ cần chứng minh rằng Quang Niên đủ năng lực và kỹ thuật để Trường Nham tin tưởng.
Sau khi gặp mặt người phụ trách bên Trường Nham, Trần Quất Bạch và Sở Kỳ đã ở lì trong khách sạn suốt ba ngày, làm việc không ngừng nghỉ để hoàn thành mô hình ứng dụng cơ bản cho dự án.
Trong những ngày chờ đợi, Tất Húc Nghiêu liên lạc vài lần, nhưng Trần Quất Bạch không muốn phí lời với ông ta, càng không định dây dưa thêm, liền nói thẳng:
“Tổng giám đốc Tất, xem thường chúng tôi là sai lầm lớn nhất mà ông từng mắc phải.”
Ngày thứ tư, họ đến trụ sở chính của Trường Nham để thuyết trình. Buổi trình bày kéo dài ba tiếng đồng hồ, được chính giám đốc kỹ thuật của Trường Nham trực tiếp nghe.
Khi ra về, đối phương lịch sự nói cần thời gian để đánh giá và sẽ thông báo kết quả sau.
Sở Kỳ gợi ý:
“Tối nay có nên mời giám đốc kỹ thuật kia ăn tối không?”
Trần Quất Bạch liếc nhìn đồng hồ, gần 12 giờ trưa, vừa kịp chuyến tàu cao tốc buổi chiều để về Nam An.
“Không cần. Đây không phải chuyện có thể giải quyết bằng một bữa ăn. Chúng ta đã làm xong việc cần làm.”
Sở Kỳ nghĩ anh quá mệt mỏi:
“Cũng đúng, mấy ngày nay cậu không được ngủ nhiều. Thôi, để mai về.”
Nhưng Trần Quất Bạch từ chối ngay:
“Tôi sẽ về chiều nay.”
“???”
Nhìn bóng lưng cao lớn của anh rời đi, Sở Kỳ lập tức hiểu ra. Người ta mới kết hôn mà phải xa nhau ngay, giờ mấy ngày không gặp, đương nhiên là sốt ruột rồi.
Chuyến tàu cao tốc lúc 1 giờ chiều, sau khi thu dọn hành lý, anh lập tức ra ga.
Đến Nam An vào khoảng 5 giờ chiều.
Khi gọi xe, Sở Kỳ hỏi:
“Cậu định đi đâu?”
“Về công ty trước.”
Sở Kỳ chặc lưỡi:
“Giờ này mà không vội về nhà gặp vợ à?”
Ánh mắt của Trần Quất Bạch chỉ lướt qua, đủ khiến Sở Kỳ lập tức im bặt.
Quang Niên tan làm lúc 6 giờ chiều.
Lúc 5 giờ 40, Tống Duy nhận được tin nhắn từ trợ lý tổng giám đốc, Tiểu Hứa, báo rằng tổng giám đốc cần xem tài liệu dự án Giáo dục Hạnh Phúc.
Cô kinh ngạc nhắn lại:
【Bây giờ?】
Tiểu Hứa trả lời:
【Đúng, bây giờ. Tổng giám đốc cần gấp.】
【Anh ấy đã về rồi?】
【Vâng, vừa mới về.】
Tống Duy không ngừng thắc mắc: Anh ấy không báo về hôm nay, vừa về đã vùi đầu vào công việc? Anh ấy còn là người không vậy?
Dự án Giáo dục Hạnh Phúc đã ký xong hợp đồng mấy ngày trước, cô cũng đã bắt đầu triển khai công việc, tài liệu trong tay rất đầy đủ. Cô cầm theo vài tập hồ sơ và lên lầu để báo cáo.
Chờ thang máy, cô chợt nhớ có ai đó từng nói rằng Trần Quất Bạch không quản lý trực tiếp các dự án sản phẩm. Nhưng vừa nghĩ đến, cô lại chỉ biết cảm thán về sự bền bỉ và sức lực dồi dào của anh.
Tổng giám đốc điều hành làm việc tại tầng 22, nơi cô chưa từng đặt chân đến. Khi thang máy mở ra, trước mắt cô là khu vực văn phòng của tổng giám đốc.
Tống Duy chào một nhân viên nữ ngồi bên ngoài:
“Chào bạn, tôi là Tống Duy, quản lý phòng Sản phẩm số 1. Tôi mang tài liệu đến cho tổng giám đốc.”
Tiểu Hứa nhìn cô từ đầu đến chân, rồi cười nhẹ:
“Quản lý Tống, mời vào. Tổng giám đốc đang ở trong.”
“Cảm ơn.”
Cô tiến đến trước cửa văn phòng, cánh cửa đang mở. Cô gõ cửa, nghe thấy giọng trầm thấp từ bên trong:
“Mời vào.”
Bước vào, cô thấy phòng làm việc không quá lớn nhưng đầy đủ tiện nghi. Nơi làm việc, khu vực tiếp khách, và phía sau còn có hai căn phòng nhỏ – có lẽ là phòng nghỉ và nhà vệ sinh.
Cô nhớ lại lần đầu gặp mặt, anh từng nói rằng thường ngủ lại văn phòng. Bây giờ nhìn kỹ, văn phòng này chẳng khác gì một căn hộ nhỏ, chỉ thiếu mỗi gian bếp.