Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 168




Anh có vẻ đã hồi phục được một nửa, sự trẻ con cũng vơi đi một nửa, buông tay cô ra, nói khẽ: “Cảm ơn em.”

Nấu cháo cần thời gian, Tống Duy không muốn để anh ăn đồ thừa từ tối qua, liền quyết định nấu một bát hoành thánh nhỏ trước. Hoành thánh là do Tống Cao Dật tự tay gói, sáng nay tiện mang qua.

Nấu xong, cô để nguội một chút rồi bưng vào phòng ngủ. Anh lại mơ màng ngủ tiếp, nhưng lần này cô phải gọi anh dậy, cần ăn gì đó trước khi ngủ lại.

Đút xong một bát hoành thánh, Tống Duy cuối cùng cũng thấy trên mặt anh xuất hiện chút hồng hào. Cô đo lại nhiệt độ, 37.4 độ, chỉ còn sốt nhẹ.

Ăn xong, Tống Duy để anh nằm xuống, dỗ dành, “Được rồi, ngủ đi. Em ở ngay bên ngoài, có gì gọi em.”

“Em ngủ cùng anh.”

Lại là ánh mắt tội nghiệp ấy, như đang làm nũng với cô. Tống Duy không chịu nổi, đặt bát xuống rồi leo lên giường.

Mọi khi, cô luôn gối đầu lên vai anh để ngủ. Hôm nay vai trò đảo ngược, người đàn ông cao hơn 1m8 rúc vào lòng cô, đầu vùi vào ngực cô, khẽ hừ hai tiếng rồi gọi: “Vợ ơi.”

“Ừm?”

“Anh yêu em.” Anh không ngại ngùng, thẳng thắn bày tỏ với ánh mắt chân thành.

Tống Duy mỉm cười, “Em biết rồi. Ngủ đi nào.”

Chỉ mười mấy phút sau, anh đã thở đều đều. Tống Duy nhẹ nhàng rút người ra, cẩn thận không làm anh thức giấc, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Cánh cửa phòng ngủ vừa khép lại, Tống Duy thở phào một hơi dài.

Phù, chẳng ai nói cho mình biết đàn ông ốm thì sẽ hóa trẻ con. Là tất cả đàn ông đều vậy, hay chỉ riêng chồng nhà mình?

Cô chợt nghĩ đến sáng nay chưa ăn gì, liền ăn nốt nửa bát hoành thánh còn lại. Trong lúc rảnh, cô nhắn tin cho Tống Cao Dật, báo ông rằng Trần Quất Bạch đã hạ sốt, ăn xong và đang ngủ.

Sau đó, cô nhắn tiếp cho Chúc Thanh Phỉ: “Phó Tổng Sở từng bị ốm chưa?”

Chúc Thanh Phỉ: “?? Anh ấy cảm cúm hồi tháng Mười. Sao thế?”

Tống Duy: “Vẫn còn là người đúng không?”

Chúc Thanh Phỉ dường như hiểu ý, liền gửi một đoạn ghi âm:

“Không phải người đâu! Trẻ con chết đi được. Cảm cúm thôi mà bay từ Nam An lên tận thủ đô để bắt mình chăm sóc. Cơm không tự ăn, tắm không tự tắm, quần áo cũng không tự mặc. Đúng là chẳng ra sao cả!”

Tống Duy phì cười. Hóa ra Trần Quất Bạch nhà cô còn khá khẩm hơn. Phó Tổng Sở thì cố ý làm nũng, còn anh là bản năng, bệnh một lần liền để lộ bản chất thật.

Nghĩ đến đây, nụ cười của cô bỗng cứng lại.

Mẹ anh mất khi anh mới chín tuổi. Từ đó về sau, những lần anh ốm đau chắc chẳng còn ai chăm sóc.

Cổ họng nghẹn lại, tim cô như thắt lại từng nhịp. Tống Duy đặt điện thoại xuống, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Thời gian vẫn còn sớm, cô tranh thủ dọn dẹp lại căn phòng cưới lộn xộn. Những đồ trang trí, cô tạm để nguyên, dự định sau Tết sẽ tháo.

Thu dọn xong, chỉ riêng việc đi đổ rác cô đã phải chạy xuống dưới ba lần.

Bầu trời bên ngoài âm u, nhiệt độ giảm mạnh, trông có vẻ tuyết sắp rơi.

Dạo này không có nhiều việc, Tống Duy ngồi trong phòng khách vừa vuốt mèo vừa trò chuyện với bạn bè, đồng nghiệp qua mạng, xem video ngắn, nhưng suốt cả buổi không dám gây ra tiếng động lớn.

Anh ngủ rất lâu, mãi đến hơn 4 giờ chiều, cửa phòng ngủ mới mở.

Trần Quất Bạch bước ra, bộ đồ ngủ nhăn nhúm ướt đẫm mồ hôi, tóc tai rối bù như tổ chim. Giọng anh vẫn khàn, gọi cô: “Vợ ơi.”

Tống Duy bước tới, đặt tay lên trán anh kiểm tra nhiệt độ, cảm giác có vẻ đã giảm hơn so với trước khi ngủ.

“Anh còn thấy khó chịu ở đâu không?”

“Đói.”

Tống Duy bật cười, đói thì chắc đã khỏe lại kha khá rồi.

Cô múc một bát cháo rau cải và thịt nạc nấu từ sáng, mang ra bàn, “Không nóng nữa, anh ăn lót dạ đi.”

Người đàn ông ngồi xuống bên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì.

“… Anh muốn em đút à?” Tống Duy ngập ngừng hỏi.

“Ừ.”

Được thôi, không tự ăn là bước đầu tiên của người ốm.

Sau khi đút cho anh ăn xong, Tống Duy bảo anh đi tắm. Anh không nói gì, cô liền thử dò xét: “Để em tắm cho anh nhé?”

Trần Quất Bạch chớp chớp đôi mắt, “Được không?”

Được, tất nhiên là được. Vì anh bệnh, yêu cầu gì cô cũng chấp nhận hết.

Tắm xong, anh cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.

Tống Duy không để anh ngủ tiếp, bắt anh ra phòng khách ngồi một lúc cho tỉnh táo hẳn.

Cô cũng vào phòng tắm, tắm xong bước ra liền thấy anh đang chơi với mèo. Tuyết Hoa nhỏ nhảy lên nhảy xuống theo chiếc que đồ chơi, cả người lớn lẫn mèo nhỏ đều rất vui vẻ.

Đến gần, cô nghe thấy anh thì thầm xin lỗi: “Đáng lẽ anh phải là người dọn dẹp hôm nay, nhưng lại để em vất vả rồi.”

Tống Duy liếc anh, “Tổng Giám đốc Trần hôm nay khách sáo ghê nhỉ.” Rồi cô lấy súng đo nhiệt độ đo lại, con số hiện ra là 37 độ.

Cô ngồi xuống bên cạnh, Trần Quất Bạch tự nhiên kéo cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô.

Tống Duy nhìn quanh, cảm thán, “Ngày đầu tiên của hôn nhân, chúng ta lại trải qua trong cơn sốt của Tổng Giám đốc Trần.”

“Xin lỗi.”

“Có gì mà xin lỗi chứ.” Tống Duy nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh ý cười, “Trần Quất Bạch, anh còn nhớ hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”

Anh nhíu mày, dường như cố gắng nhớ lại. Một lúc sau, mặt anh có chút ngượng ngùng, vành tai từ từ đỏ lên. Anh giả vờ như không có chuyện gì, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Nhìn sự thay đổi của anh, tâm trạng Tống Duy trở nên rất tốt. Cô nâng mặt anh lên bằng hai tay, cười đùa, “Tổng Giám đốc Trần, có thể làm nũng với em thêm một lần nữa không?”

“Anh không biết làm nũng.”

“Có mà, anh biết đấy, chồng yêu~” Cô kéo dài giọng, dịu dàng nũng nịu, tay lén gãi vào eo anh. Đây là điểm nhạy cảm của anh, mỗi lần không kiềm chế được trên giường, cô đều dùng cách này.

Quả nhiên, anh không chịu nổi, nghiêng người ngã xuống sofa. Tống Duy thuận thế đè lên người anh, cười hỏi, “Được không nào?”

Trần Quất Bạch quay đầu, vành cổ cũng bắt đầu đỏ, khẽ nói, “Xin lỗi, ban ngày anh không được tỉnh táo lắm.”

“Em không muốn nghe lời xin lỗi, Quất Quất Quất Quất~”

Anh vẫn không chịu nhượng bộ. Tống Duy bực bội, “Rõ ràng hôm nay anh nói sẽ bù cho em đêm động phòng hoa chúc. Ai mà biết anh lại phát sốt cả ngày.”

Người đàn ông nhìn cô, bật cười khẽ, khóe môi cong lên một nụ cười đầy thích thú.

“Thật ra vẫn có thể.”

Tống Duy mở to mắt, “Làm sao mà có thể? Em không có mấy sở thích kỳ lạ đâu nhé, anh vẫn đang bệnh đấy.”

Anh nhướng mày, ánh mắt khóa chặt vào cô.

Tống Duy ngẩn người, chỉ vào mình, “Em á?”