- Mình chuyển về đây học luôn á. Học bên đấy không có cậu chán lắm.- Khánh Hà cười nhẹ nói.
- Nhớ mỗi Ken thôi mà còn tôi thì có thèm để ý đâu.- Nhóc tỏ vẻ hờn dỗi nhìn Khánh Hà.
- Đâu mình cũng nhớ cậu lắm đấy chứ.- Khánh Hà buông hắn ra rồi chạy qua choàng cổ nhóc.
- Ba người quen nhau sao?- Nhỏ thắc mắc hỏi.
- À thì ra là cô bạn này, làm quen nhé!- Khánh Hà tỏ ra vô cùng thân thiện.
- Chào, mình là Mỹ Linh gọi Zane cũng được.- Nó gật đầu đáp lại lời chào của Khánh Hà. Rồi cầm quyển sách đứng đậy bước ra ngoài.
- Zane đi đâu vậy? Đi cùng với.- Hắn gọi với theo nó.
- Mình ra vườn hoa thôi, bạn bè lâu không gặp ở lại nói chuyện đi cũng được.- Nó quay đầu lại cười nhẹ với hắn rồi bước đi. Nó cầm quyển sách như đang đọc nhưng thực chất hồn nó bay đầu rồi. " Mình còn tưởng mình là người con gái duy nhất, thân với Ken nhất... hoá ra toàn mình ngộ nhận, toàn mình ảo tưởng sao." Nó nghĩ miên man rồi cười buồn. Nó cứ ngồi suy nghĩ cho đến hết tiết học tiếng chuông báo hết tiết nó mới chợt tỉnh.
- Này sao thế?- Hắn từ đâu suốt hiện cười nhìn nó.
- Thấy cậu lâu vào quá lên có hơi lo.- Hắn lại cười rồi xoa nhẹ đầu nó.
- Mình thích đấy cấm sao được mình.- Hắn cười mà ranh lấy tay xoa mạnh đầu nó làm tóc rối xù lên.
- Cái tên này muốn chết à.- Nó đạnh mạnh vào vai hắn.
- Mình mà chết không ai chơi với cậu đâu.- Hắn xoa xoa vai vì nó đánh đau dã man.
- Không thèm.- Nó liếc nhẹ chỉnh lại mái tóc. Hai đứa đột nhiên nhìn nhau 1 lúc r cùng cười. Xa xa Khánh Hà đang ôm một chồng sách nhìn chắm chằm 2 con người đang cười đua kia với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.