Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Chương 7: Bữa tiệc gia đình “hòa thuận”




Nguyên Lạc Sâm khẽ cau mày.

Cố Từ Dư ở bên cạnh tiếp tục cúi đầu xoa bóp vai cho bà, giống như cô không nghe thấy gì, mọi thứ không liên quan gì đến cô.

“Mấy ngày nữa bà định để dì Lâm đến ở cùng các cháu một thời gian, hai đứa còn trẻ lại vừa mới kết hôn, hiện tại công việc bận rộn, có đôi lúc không thể chăm sóc Lâm Lâm. Để dì Lâm đến đó, bà cũng có thể yên tâm một chút.”

Bà cụ sờ đầu Nguyên Lâm, vẻ mặt yêu thương.

Nguyên Lạc Sâm rất không đồng ý.

"Không cần, dì Lâm ở cùng bà quen rồi, để người khác đến cháu cũng rất lo lắng."

"Bệnh của bà cũng ổn rồi, hơn nữa bà cũng chỉ để dì Lâm ở đó một thời gian ngắn, sau đó bà ấy sẽ về lại bên bà.”

“Được rồi, không nói nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Mấy đứa đi xuống trước chờ bà, Lâm Lâm ở lại với bà, đợi chút nữa sửa sang lại rồi đi xuống, đoán chừng gia đình kia cũng không đợi được nữa rồi."

Bà cụ trực tiếp quyết định, Nguyên Lạc Sâm cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc ra khỏi phòng, Cố Từ Dư đi ra, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Lạc Sâm: "Anh cảm thấy bà có ý gì?"

Chuyện chăm sóc Nguyên Lâm là giả, đến xem hai vợ chồng bọn họ có ở riêng không là thật, đoán chừng có người dưới lầu nào đó không yên phận chạy đến chỗ bà nội để khua môi múa mép, cố ý dùng Nguyên Lạc Sâm để chọc giận bà cụ.

Sắc mặt Nguyên Lạc Sâm có chút khó coi: "Đến lúc đó nói sau."

“Dù thế nào đi nữa cũng đừng để tôi ở cùng phòng với anh, nếu không tôi không thể nhịn được thú tính của mình, làm anh… như vậy thì làm sao bây giờ?"

Cố Từ Dư làm ra vẻ khoa trương, chỉ có điều sự trêu chọc trong mắt cô có vẻ nghiêm túc nhất có thể.

Khóe miệng Nguyên Lạc Sâm giật giật. Đồng thời, anh có chút ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên trong đời anh không cảm thấy ghê tởm trước sự trêu chọc trắng trợn của cô.

Nguyên Lạc Sâm liếc nhìn cô một cái: “Cô dám.”

“Tại sao không dám, anh dám ở, tôi dám mạo hiểm đụng đến anh.” Giọng điệu hung dữ, nói xong, Cố Từ Dư lập tức đưa tay ra chạm vào khuôn mặt trắng trẻo điển trai của anh.

Ba~ một tiếng

Nguyên Lạc Sâm không chút thương tiếc mà hất tay Cố Từ Dư ra.

"Còn dám động vào tôi nữa, cô có tin ngày mai tấm thẻ kia của cô không dùng được nữa hay không.”

"..." Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cố Từ Dư xoa xoa bàn tay đỏ ửng vì bị đánh, ung dung phàn nàn: "Anh không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, anh độc thân đúng là đáng đời!"

Nguyên Lạc Sâm: "..."

Cố Từ Dư không để ý đến khuôn mặt đen kịt của đối phương, xoay người đi xuống tầng.

Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của cô, mím chặt môi, đôi mắt sâu thẳm của anh có chút dò xét phức tạp.

***

Bữa cơm này, Cố Từ Dư ăn đến vui vẻ, vô tâm vô phế. Rất nhiều ánh mắt đều dổ dồn vào người cô, Trần Như, Nguyên Hàm, thậm chí cả Nguyên Huy.

Động tác của Cố Từ Dư không mất lễ nghi nhưng cô ăn rất nhanh. Thậm chí còn tiện tay gắp món ăn mà mình thích cho Nguyên Lâm ngồi ở bên cạnh, giống như cô đến đây chỉ để ăn vậy.

Nhàn nhã lại thoải mái.

Mặt ngoài không có biểu hiện gì nhưng trong đầu Cố Từ Dư lại nhớ lại một ít việc liên quan đến nguyên chủ. Ví dụ làm một số giao dịch bí mật với Trần Như, thậm chí còn cấu kết với Nguyên Huy. Điều này thật đúng là nằm ngoài dự liệu của cô.

Đột nhiên cản thấy nếu để nguyên chủ làm hệ thống “nuôi cá” này, có lẽ sẽ có tiềm năng rất lớn. Chỉ vài ngày ngắn ngủ mà nguyên chủ đã có quan hệ với nhiều người như vậy mà.

Cố Từ Dư liếc mắt nhìn về phía Nguyên Huy đánh giá, bị ánh mắt kỳ quái kia làm cho giật mình, cô vội liếc mắt nhìn đi chỗ khác.

Nguyên chủ còn có một mối quan hệ như vậy với Nguyên Huy.

Cố Từ Dư tránh được ánh mắt kia nhưng bên phía Trần Như lại không có ý định buông tha cho cô. Bà ta nhìn Nguyên Lạc Sâm và Cố Từ Dư vài lần, sau đó mỉm cười trêu chọc nói: “Mới không gặp nhau một thời gian ngắn nhưng dường như quan hệ giữa Tiểu Dư và Tiểu Sâm đã thân thiết hơn rất nhiều!”

Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Cố Từ Dư, cô ngoan ngoãn nhấc đũa gắp một miếng rau cần vào bát của Nguyên Lạc Sâm ở bên cạnh.

Nguyên Hàm ở bên cạnh không thể nhìn được bộ dạng giả vờ giả vịt này của Cố Từ Dư, cong môi cười nhạo: “Cố Từ Dư, tôi nhớ anh trai của tôi không ăn được rau cần.”

Không phải Nguyên Hàm có quan tâm đến người anh trai cùng cha khác mẹ của mình mà là vì lúc trước muốn làm Nguyên Lạc Sâm khó chịu nên cô ta kết hợp với mẹ Trần Như của mình thường xuyên xuống bếp để nấu các món rau cần, tóm lại là để bất cứ khi nào đến đây Nguyên Lạc Sâm cũng cảm thấy không thoải mái.

Sắc mặt Cố Từ Dư không thay đổi, giống như không có cảm giác mình vô tình để lộ dấu vết.

Cô không quan tâm thậm chí còn cong môi, không nhanh không chậm nói: “Đương nhiên tôi biết, chỉ là tôi muốn nói cho các người biết, A Sâm yêu tôi như vậy, anh ấy nhất định sẽ ăn hết rau cần mà anh ấy ghét nhất."

Vẻ mặt Cố Từ Dư mong chờ nhìn chằm chằm vào Nguyên Lạc Sâm ở bên cạnh.

Nguyên lạc Sâm: “...”

Anh nhếch môi, im lặng một chút giống như đang suy nghĩ xem nó có hợp không, cuối cùng anh bình tĩnh giơ tay gắp miếng rau cần xanh mơn mởn kia bỏ vào miệng.

Hành động kia của Nguyên Nhạc Sâm như tát một cái vào mặt Nguyên Hàm. Cố Từ Dư lập tức vênh váo đắc ý, lại gắp cho Nguyên Lạc Sâm mấy miếng.

“Nhìn xem A Sâm yêu tôi nhiều như thế nào!

"..."

Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào mấy ngọn rau cần đang nhiều lên kia, ánh mắt nhìn về phía Cố Từ Dư, trong ánh mắt sắc bén ẩn chứa một tia cảnh cáo.

Cố Từ Dư ngượng ngùng mỉm cười, thu tay lại.

Nguyên Hàm tức giận đến mức muốn đi lên xé nát cái miệng của Cố Từ Dư, tóm lại, sau một bữa cơm, cô ta không có cách nào đáp trả lại lời Cố Từ Dư nói, còn bị bộ dạng của cô làm cho tức giận.

Sau khi ăn xong, bà cụ gọi Nguyên Lâm đi, Nguyên Lạc Sâm và ba Nguyên như đang tranh luận chuyện gì đó, cũng không biết hai mẹ con Trần Như đang tính toán gì, tạm thời không thấy bóng dáng đâu.

Một lúc sau bữa tiệc kết thúc, mọi người đều ra về.

Cố Từ Dư đang đi dạo ở khu vườn phía sau, xung quanh yên lặng không có ai, kết quả lại bị một người chặn đường.

“Nguyên nhị thiếu gia, có việc gì sao?”

Cuối cùng Nguyên Huy cũng không thể chịu đựng được nữa.

Từ lúc cô đến ngôi nhà cũ của nhà họ Nguyên, sau đó đến bữa tiệc vừa rồi cho đến bây giờ. Mặc dù Cố Từ Dư không quá chú ý đến Nguyên Huy nhưng vì trong trí nhớ, nguyên chủ và Nguyên Huy cũng có chút quan hệ không rõ, cho nên cô cũng âm thầm quan sát Nguyên Huy.

Nguyên Huy không phải là loại người có thể giữ được bình tĩnh, cho nên bây giờ Cố Từ Dư cũng không quá kinh ngạc khi thấy anh ta xuất hiện ở đây.

“Cố Từ Dư, cô có ý gì, rốt cuộc cô và Nguyên Lạc Sâm đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất cô nên giải thích rõ ràng cho tôi.”

Nguyên Huy không giống ba Nguyên cho lắm, phần lớn khuôn mặt giống với Trần Như, có vẻ mặt th.ô t.ục, nhưng cũng may có bộ quần áo đắt đỏ nên có thể miễn cưỡng nhìn được.

Lúc trước để tiện giám sát và điều khiển hướng đi và thời gian của Nguyên Lạc Sâm, sau khi biết “Cố Từ Dư” muốn lấy Nguyên Lạc Sâm, Nguyên Huy lập tức âm thầm sắp đặt, nghĩ cách cấu kết với Nguyên chủ, sau đó để cho nguyên chủ thường xuyên báo cáo các tin tức liên quan đến Nguyên Lạc Sâm cho anh ta.

Đối với nguyên chủ, Nguyên Huy là người đầu tiên tiếp cận cô ấy nên ý nghĩa cũng khác nhau, hai người theo nhu cầu mà phối hợp ăn nhịp với nhau như vậy.

Lúc này Nguyên Huy chất vấn cô như vậy, Cố Từ Dư cũng lập tức có ý định cắt đứt triệt để mối quan hệ dây dưa không rõ giữa hai người họ, để tránh sau này không vì chuyện này mà có thêm phiền phức cho mình.

Cố Từ Dư đứng đó, ánh mắt lạnh lùng.

Trong giây lát, Nguyên Huy cảm thấy Cố Từ Dư bây giờ quả thật như hai người khác so với người trước kia mà anh ta thấy.

“Ý của tôi, tôi đã thể hiện rõ ràng rồi. Đừng nói Nguyên Lạc Sâm là người chồng hợp pháp của tôi, chỉ cần nhìn bên ngoài mà thôi, anh ấy đẹp trai lại có tiền, đầu óc tôi bị cửa đè trúng nên mới không coi trọng người như anh ấy mà đi dây dưa có quan hệ với một số người không đứng đắn?”

Lời này có hơi khó nghe, nhưng đối với loại người như Nguyên Huy, nếu mình không nói rõ anh ta sẽ cảm thấy mình đang ra vẻ với anh ta. Thậm chí còn tưởng tượng ra cô đang đứng đây sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt, suy cho cùng Nguyên Huy cũng là loại đàn ông tự cao.

Có thể làm rõ hoàn toàn mối quan hệ dây dưa không rõ này, có lẽ Nguyên huy sẽ hoàn toàn kéo Cố Từ Dư vào sổ đen.

Cố Từ Dư nhìn ánh mắt hung dữ kia, trong lòng cười nhạo.

Chỉ là Nguyên Huy thôi mà, chưa đủ để làm cho cô sợ hãi. Người này tuy lòng dạ độc ác nhưng là loại người không có đầu óc, thậm chí cô có hàng nghìn cách làm cho anh ta thân bại danh liệt.

“Được! Rất tốt! Cố Từ Dư, cô đợi đó cho tôi!” Nguyên Huy cố nén cơn giận xuống, lúc này kìm nén bản thân không tát thẳng vào mặt Cố Từ Dư. Dù sao bây giờ cũng đang ở chỗ của ông Nguyên, bà cụ vẫn ở đây.

Anh ta cắn răng, sau khi nói xong những lời cay độc, mạnh mẽ đập vào vai Cố Từ Dư, rời khỏi đó.