Trợ lý Lâm ở phía trước tuy rằng gấp gáp, nhưng lại không rõ lắm rốt cuộc hai người này đang để ý cái gì.
Cố Từ Dư một lần nữa đè bong bóng đang phồng lên xuống đáy lòng, giả vờ thoải mái nói: “Đương nhiên có thể, đến lúc đó tôi sẽ nói Trình Dương điều chỉnh lịch trình một chút.”
Nguyên Lạc Sâm nhìn phản ứng này của cô, trong mắt mang theo một ý tứ khác, lại nói: “Đến lúc đó phỏng chừng sẽ có không ít người trong giới đến.”
Cố Từ Dư: “Ồ.”
“Hướng Trần Viễn là em Hướng Duyên, cậu ta cũng sẽ đi.” Nguyên Lạc Sâm nói.
Cố Từ Dư: “Ồ...?”
Sao phải đặc biệt nhấn mạnh chuyện này.
“Không có gì.”
Nguyên Lạc Sâm nghĩ đến việc nhận được tin nhắn từ Hướng Duyên nhưng không nói gì.
-
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tụ họp.
Bởi vì Nguyên Lạc Sâm đã báo trước, Cố Từ Dư bảo Trình Dương sau khi sắp xếp thì điều chỉnh lại lịch trình, cố ý để trống ngày đó.
Cô cần phải ăn diện lên!
Cố Từ Dư cảm thấy đại khái là mình có chút thần kinh rồi.
Cô lại cố ý điều chỉnh công việc, sau đó lại cố ý đi chọn quần áo rồi tạo kiểu chỉ vì một buổi tụ họp.
Tuy rằng thái quá nhưng Cố Từ Dư vẫn dùng trạng thái tinh thần hưng phấn dị thường lại kỳ lạ chuẩn bị cho buổi tụ họp đêm nay.
Chờ khi Nguyên Lạc Sâm dựa theo địa chỉ Cố Từ Dư gửi đi đón cô, Cố Từ Dư vừa mặc một chiếc váy dài lên người, đứng trước gương thử đi tới đi lui.
Là một chiếc váy dài bằng nhung màu đen, đan xen với dây ruy băng bằng nhung màu đỏ, kết hợp với kiểu dáng thiết kế độc đáo, mặc trên người Cố Từ Dư, có một loại tao nhã quý phái nói không nên lời.
Bước chân Nguyên Lạc Sâm khựng lại, hơi thở ngưng trệ.
Cuối cùng tầm mắt anh lướt qua tấm lưng trắng nõn trần trụi phía sau, ánh mắt tối sầm đi.
Cố Từ Dư nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn.
“Anh đến rồi.”
Cố Từ đi tới trước mặt Nguyên Lạc Sâm vài bước, xoay một vòng.
“Thế nào, tôi mặc cái này có đẹp không?”
“Ừ, tạm được.” Nguyên Lạc Sâm đè xuống vẻ kinh diễm, giọng điệu không bình thường đáp.
“Phản ứng này của anh đúng là không đáng yêu chút nào.” Cố Từ Dư dùng vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn Nguyên Lạc Sâm.
Nguyên Lạc Sâm không đáng yêu: “...”
Tuy rằng Nguyên Lạc Sâm có vẻ như cũng không thích cái váy này lắm, nhưng Cố Từ Dư mặc kệ anh có thích hay không.
Từ phản ứng vừa rồi của đối phương, Nguyên Lạc Sâm có thể nhận ra Cố Từ Dư đang tức giận.
Anh đỡ trán nhẹ nhàng thở dài, sau đó cầm lấy một cái áo choàng nhỏ bên cạnh đi tới bên Cố Từ Dư, tự nhiên khoác lên lưng cô.
“Đừng nhúc nhích.”
Thanh âm mang theo chút bất đắc dĩ lại cưng chiều.
Cố Từ Dư cảm giác hơi thở của Nguyên Lạc Sâm đều phả vào người cô, hơi thở vừa lạnh lẽo vừa nhạt bao quanh cô khi anh cúi xuống.
Giống như đang xâm nhập vào một mảnh gỗ linh sam.
Mang theo một loại yêu thương dịu dàng lại lạnh lẽo kinh người, khiến người ta đoán không ra.
“Chuẩn bị xong rồi.”
Lúc này Cố Từ Dư mới tỉnh lại từ trong bầu không khí có chút mập mờ kia.
Nơi này cách địa điểm tụ hội đã định không xa, sau khi xe khởi động, không bao lâu đã đến nơi.
Là một quán bar xa hoa khiêm tốn, bên trong có rất nhiều người.
Buổi họp mặt được tổ chức bên ngoài trong một không gian rất lớn.
Xuyên qua đám người đông đúc, Cố Từ Dư đi theo bên cạnh Nguyên Lạc Sâm, được anh che chở đi lên lầu hai.
Chẳng mấy chốc họ đã đến địa điểm đã hẹn.
Cố Từ Dư gần như liếc mắt một cái liền thấy Hướng Duyên. Tuy rằng gần đây cô mới nghe nói qua cái tên này nhưng cô lại có thể liếc mắt một cái đã nhận ra.
Người phụ nữ xinh đẹp hào phóng ngồi ở chính giữa kia, như các vì tinh tú đang vây lấy mặt trăng, thành thạo nói chuyện với những người ở đây, nhất cử nhất động đều rất phong tình.
Khí thế này rất giống Nguyên Lạc Sâm.
Hút lấy sự chú ý của tất cả mọi người, như mặt trăng được các vì tinh tú vây quanh, người ngoài vĩnh viễn không thể nào sánh bằng.
Cố Từ Dư vô thức khựng lại một chút.
Nguyên Lạc Sâm bên cạnh vẫn đang che chở cô rất nhanh nghiêng đầu nhìn sang, bởi vì xung quanh thực sự ồn ào náo động, vì vậy anh hơi cúi người, ghé vào bên tai Cố Từ Dư, nhíu mày thấp giọng nói: “Sao vậy? Không quen với những tình huống này sao?”
Bị Nguyên Lạc Sâm thì thầm bên tai làm cho ngứa ngáy. Cố Từ Dư hoàn hồn, lại một lần nữa khôi phục trạng thái thoái mái.
“Suy nghĩ nhiều rồi, làm sao tôi có thể không quen với loại tình huống này được.”
Nguyên chủ trước đây có đủ loại kinh nghiệm chinh chiến trong các quán bar, làm sao có thể chỉ vì một trận chiến nhỏ này mà kinh hãi được.
Sau khi cô nhắc nhở, hiển nhiên Nguyên Lạc Sâm cũng nghĩ tới điều gì đó, trong nháy mắt anh thu hồi chút lo lắng vừa lóe lên, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“À, đúng rồi, tôi quên mất, cô là khách quen của những quán bar như thế này mà.”
Cũng khó trách vừa rồi lúc mới vào cửa những nhân viên tiếp thị kia đều đều nhìn cô với vẻ quen thuộc.
Nghe nói lúc trước còn theo đuổi Hạ An Dịch ở đây.
Bởi vì thời gian hai người chân chính ở chung cũng không dài, trên thực tế Nguyên Lạc Sâm cũng không biết rốt cuộc từ khi nào Cố Từ Dư đã biến thành Cố Từ Dư hiện tại.
Nhưng nghĩ đến những chuyện trước đó, anh lập tức cảm thấy rất sốt ruột, giống như một cây gai đâm vào trong lòng anh. Nghẹn khuất cực kỳ.
Hai người đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
Chẳng mấy chốc đã lên đến tầng hai nơi Hướng Duyên và những người khác đang ngồi.
“Nhìn xem, nhìn xem ai tới kìa!”
“Anh Lạc Sâm của chúng ta đang bận lắm nhưng vẫn tới đây, tuy không đến muộn, nhưng là người cuối cùng đến, tự phạt mình ba ly trước đi!”
Có mấy người lúc trước ở bữa tiệc Lâm gia, đã từng gặp mặt Cố Từ Dư, từ phản ứng Nguyên Lạc Sâm che chở Cố Từ Dư lần cũng tự nhiên đoán được vị trí người vợ thương mại Cố Từ Dư trong lòng Nguyên Lạc Sâm cũng không phải thấp như bọn họ nghĩ, thậm chí còn quan trọng hơn nhiều.
Cho nên lúc này đương nhiên không xa lánh Cố Từ Dư, trực tiếp trêu chọc Nguyên Lạc Sâm và Cố Từ Dư.
Chẳng qua lần trước ở bữa tiệc của Lâm gia, Nguyên Lạc Sâm chỉ giới thiệu Cố Từ Dư với một số bạn bè thân thiết, lần này phần lớn đến đây đều là những công tử và tiểu thư thế gia chơi thân với Hướng Duyên.
Cho nên khi nghe đến chữ chị dâu kia, ánh mắt mọi người đều bất động thanh sắc đánh giá Cố Từ Dư với vẻ khinh bỉ không hề che giấu.
Đây chính là Cố tam tiểu thư trong truyền thuyết à.
Đúng là hoa si thành tính, không có học thức cũng không có khí chất gì, kể cả kết hôn rồi cũng còn cặp kè với những người đàn ông khác cả ngày.
Mà cũng có một số người, khi nhìn thấy Cố Từ Dư xuất hiện, trong mắt tràn đầy kinh diễm.
Cố Từ Dư vốn dĩ rất ưa nhìn, bây giờ mặc bộ váy đen này vào, khoác một cái áo choàng, uyển chuyển đi tới, khí chất xuất chúng, quả thực làm cho người ta không dời mắt được.
Nguyên Lạc Sâm tất nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của những người đó, con ngươi anh lạnh lẽo trầm xuống, ngón tay siết chặt, kéo Cố Từ Dư lại gần mình hơn, cơ thể anh cũng trực tiếp chặn tầm nhìn của những người đó.
Mà bên kia, giống như cách lúc đầu Cố Từ Dư vừa vào nhìn thấy Hướng Duyên, khi Nguyên Lạc Sâm và Cố Từ Dư đi lên lầu đi về phía này, Hướng Duyên cũng liếc mắt một cái liền thấy được... người phụ nữ Nguyên Lạc Sâm đang ôm trong lòng.
Vừa rồi, khi cô ta nghe đám Dư Đào bên cạnh nói thái độ của Nguyên Lạc Sâm đối với vị phu nhân kia cũng không tệ lắm, lúc ấy cô ta cũng không để trong lòng.
Dù sao cô ta cũng đã nghe qua một số chuyện của Cố Từ Dư.
Cô ta cũng không cảm thấy người ưu tú như Nguyên Lạc Sâm lại coi trọng một thiên kim ngốc nghếch như vậy.
Nhưng khi hai người đi tới, người đàn ông lãnh đạm mà cô ngưỡng mộ từ nhỏ giống như một vị thần, lại gắt gao bảo vệ người phụ nữ bên cạnh, thậm chí còn dùng tư thế thân mật đó ghé sát vào tai đối phương, nhỏ giọng nói chuyện.
Thời khắc ấy, Hướng Duyên cuối cùng cũng cảm giác được nguy cơ.
Hơn nữa còn vô cùng mãnh liệt, thậm chí làm khiến cô ta khống chế không được thầm nghĩ liều lĩnh xông lên phía trước hung hăng kéo hai người này ra.
Hướng Duyên thu lại sự lạnh lùng trong con ngươi, mỉm cười nhìn sang, thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi mời Cố Từ Dư đến ngồi cạnh cô ta.
“Vị này chính là tiểu thư Cố sao, nào, tiểu thư Cố ngồi đây, tôi muốn biết tiểu thư Cố đã lâu nhưng vẫn không có cơ hội.”
Hướng Nguyên nghiêng người sang một bên, cố ý để trống lại một chỗ, bên cạnh chính là em trai Hướng Trần Viễn của cô ta.
Vị trí này có cảm giác khá là déjà vu.
Nguyên Lạc Sâm bất động thanh sắc liếc nhìn Hướng Trần Viễn, sau đó kéo Cố Từ Dư ngồi sang bên kia.
“Được rồi, em là nhân vật chính của ngày hôm nay, hai vợ chồng bọn anh vẫn không nên làm khách mà át chủ.” Nguyên Lạc Sâm nhàn nhạt bác bỏ yêu cầu của Hướng Duyên.
Hướng Duyên siết chặt tay nhưng vẻ mặt vẫn không biến sắc.
Nhưng những người ở đây đều là người trong giới, lại có người nào không phải là người tinh, Hướng Duyên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đi theo Nguyên Lạc Sâm, sao có thể dễ dàng buông xuống như vậy.
Nhìn bầu không khí giữa ba người này, những người bên cạnh bắt đầu ồn ào.
“Woa, Nguyên thiếu bắt đầu giữ của rồi~”
Không biết người bọn họ đang nói giữ của là Cố Từ Vũ hay là Hướng Duyên.
Tỉnh Phàm ngồi ở bên kia nhìn Hướng Duyên bị Nguyên Lạc Sâm trực tiếp phủi mặt, trong lòng có chút không thoải mái.
Anh ta nhìn về phía Cố Từ Dư, trong mắt ẩn chứa ác ý.
“Chị Hướng Duyên, lần này chị tới không phải là mang quà cho mọi người sao?”
Anh ta nói xong, lực chú ý của mọi người một lần nữa đặt ở lên người Hướng Duyên.
Hướng Duyên nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó tự nhiên hào phóng nhờ người bên cạnh giúp cô ta cầm qua không ít túi quà đặt ở bên kia, sau đó lần lượt đưa qua.