Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Chương 19: Đánh cược




“Anh hai, không phải cái gì anh cũng biết sao, còn rất ủng hộ cơ mà, đừng giấu nữa, nhanh nói tin tức tốt này cho mọi người đi, để cho mọi người cùng nhau vui vẻ!” Cố Từ Dư thúc giục nói.

Anh hai Cố nghe cô nói như vậy thì tức giận nghiến răng ken két.

Anh ta thì biết cái quỷ gì! Nói cái rắm à mà... nói!

“Xem ra anh hai muốn để em tự mình chia sẻ tin tức tốt này với mọi người, được rồi, em cũng không úp úp mở mở nữa. Từ hôm nay trở đi, công ty giải trí Tinh Lộc tạm thời giao cho tôi quản lý, tất nhiên, khoảng thời gian trước tôi đã đi theo tổng giám đốc Lưu học tập một thời gian ngắn, sau này tôi sẽ cố gắng làm việc, mọi người… bốp bốp bốp.”

Cố Từ Dư tự vỗ tay hoan nghênh mình, không có chút xấu hổ nào.

Mọi người: “...”

“Không thể nào! Chuyện đó ông nội... Ông nội không thể nào làm như vậy được!" Ông cụ thật thiên vị.

Anh hai Cố sắp tức điên lên.

Công ty giải trí Tinh Lộc là công ty dưới trướng mà anh ta thèm muốn nhất, anh ta đã nịnh bợ đủ kiểu ở trước mặt ông cụ Cố, cầu xin ông cụ nhiều năm nhưng ông lại không để anh ta chạm vào, lại để cho Cố Từ Dư quản lý?

"Không tin sao? Có video đó! Không chỉ có video mà tôi còn có tài liệu hợp đồng ở đây." Cố Từ Dư quen thuộc kết nối máy tính với máy chiếu, mở video mà lúc trước ông cụ Cố yêu cầu quay.

Video phóng to, chuyện này coi như là ván đã đóng thuyền. Nhưng hiển nhiên các thành viên trong hội đồng quản trị cũng không thể chấp nhận được.

Công ty giải trí Tinh Lộc được xem như là một phần khổng lồ, có liên quan trực tiếp đến việc chia hoa hồng cuối năm của bọn họ, không thể để một kẻ không hiểu gì như Cố Từ Dư phá hoại được.

Chỉ có điều không đợi bọn họ nói, Cố Từ Dư đã trực tiếp chặn miệng bọn họ lại.

“Chuyện này không có liên quan đến ông nội, sau này công ty giải trí Tinh Lộc sẽ biến thành cái gì cứ để tôi chịu trách nhiệm. Trong vòng một năm, nếu như lợi nhuận cuối năm sau kém hơn lợi nhuận năm nay, 18% cổ phần của tôi ở tập đoàn Cố thị sẽ chia đều cho mọi người, thế nào?”

Cố Từ Dư nhìn biểu hiện trên mặt của đám người kia, trong lòng cười khẩy một cái.

“Xem ra tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, vậy cứ như vậy đi.”

Trước mắt tổng giám đốc Lưu đang quản lý công ty giải trí Tinh Lộc, cá nhân những người này biết họ sẽ không bị đánh bại hoàn toàn, dù sao nền tảng của công ty giải trí Tinh Lộc vẫn còn bày biện ở đó, nhưng nếu như lợi nhuận cuối năm sau kém hơn năm nay, vậy thì cái giá này rất lớn đó.

Trên khán đài, chỉ có khuôn mặt của anh hai Cố đen như nồi nấu bếp củi.

Cố Từ Dư rời khỏi tập đoàn Cố thị, kế hoạch sau này cô cũng đã làm tốt rồi, nhiệm vụ cấp bách nhất trước mắt chính là thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Nguyên Lạc Sâm, sau đó thượng lượng chuyện hợp tác với anh, còn phải chuẩn bị chuyện của Phó Thời Diên.

Cho nên sáng sớm ngày thứ hai, Cố Từ Dư đã rời giường từ sớm để chuẩn bị đi chạy bộ. Hơn nữa cô cũng đã thay một bộ quần áo thể thao nhẹ, đang định ra ngoài tập thể dục buổi sáng với Nguyên Lạc Sâm.

Cố Từ Dư giơ tay lên vẫy vẫy: “Chào buổi sáng!”

Nguyên Lạc Sâm dừng lại, đôi mắt híp lại, lông mày hơi nhíu lại nhìn Cố Từ Dư, thuận miệng đáp lại cô.

Vẫn rất lạnh lùng... Dù gì cũng là người cộng sinh cộng tử với nhau.

Đôi vợ chồng trên danh nghĩa này của cô này cũng nên đến lúc được thăng hạng rồi.

Cố Từ Dư nhún vai, cũng không để ý đến phản ứng của Nguyên Lạc Sâm. Dù sao thì cô cũng biết tính cách của Nguyên Lạc Sâm lạnh lùng như thế nào, bản tính như vậy tất nhiên cũng không dễ thay đổi.

Khu mười ba An hạ là một khu biệt thự, các biệt thự ở đây được bố trí ngay ngắn, diện tích mỗi căn đều rất lớn, trong biệt thự có chòi nghỉ mát nhỏ, hồ bơi nhỏ, còn có công viên nhỏ... Hệ thống an ninh cũng rất đảm bảo.

Chỉ có một số gia đình cực kỳ quyền lực và danh giá mới có cơ hội mua được ở đây.

Lúc trước khi mẹ Nguyên Lạc Sâm qua đời đã cố ý tìm luật sư hỗ trợ giải quyết, giao nó cho Nguyên Lạc Sâm, nhà họ Nguyên vẫn luôn thèm muốn ngôi nhà ở khu mười ba An Hạ này.

Nguyên Lạc Sâm chạy ở phía trước, Cố Từ Dư không nhanh không chậm chạy theo phía sau.

Người đàn ông mặc một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng màu trắng, thân hình cao to đẹp trai, dưới ánh nắng sớm trông rất đẹp mắt.

Mặc dù không có nhiều người tập thể dục buổi sáng nhưng trên con đường nhỏ vẫn có không ít người, những người sống ở đây đều là những người nổi tiếng ở Khinh Thành, khá quen thuộc với nhau. Cho nên khi Nguyên Lạc Sâm và Cố Từ Dư chạy chậm xuất hiện, thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Ví dụ như Phó Thời Diên cũng đang sống ở đây, một lần nào đó đã gặp phải tổng giám đốc lạnh lùng không nhân tính này ở trong thang máy.

Anh ta liếc nhìn về hướng bên kia một chút, vẫn là sự trào phúng và lạnh nhạt quen thuộc.

Cố Từ Dư chưa bao giờ nghĩ rằng ngay cả khi mình chạy bộ cũng bị người khác xem thường, nhưng có lẽ cho dù có biết cô cũng chẳng để tâm chút nào.

Nguyên Lạc Sâm gần như đã chạy xa, từ từ đi về nhà, Cố Từ Dư không nhanh không chậm đi theo sau, thậm chí cô còn rất thanh thản tận hưởng buổi sáng nhàn nhã ở khu mười ba An Hạ.

Bùm một tiếng, cô trực tiếp đụng trúng người nào đó.

Cố Từ Dư xoa mặt, kéo dãn khoảng cách rồi nhìn Nguyên Lạc Sâm đột nhiên dừng lại, chậm rãi nói: “Sao anh lại không đi nữa?”

“Tại sao cô luôn đi theo tôi.” Giọng điệu lạnh nhạt còn mang theo một số ý khác, nhưng lại không có cảm giác xa cách như lúc ban đầu, dường như có thứ gì đó khác lạ, giống như muốn tới gần, lại giống như chống cự.

Cố Từ Dư cảm thấy lời nói của Nguyên Lạc Sâm rất thú vị, vẻ mặt thể hiện rõ sự lạnh lùng nhưng lời nói ra lại như anh đã chịu rất nhiều ấm ức vậy, mấu chốt là đối phương còn không ý thức được lời nói của mình có gì đó sai sai.

Cười chết mất.

Cố Từ Dư liếc nhìn cái ót của người đàn ông đẹp trai kia, không khỏi muốn trêu chọc anh.

“Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, bây giờ anh là chồng tôi, tôi không theo anh thì theo ai?”

Nguyên Lạc Sâm bị nghẹn họng giây lát, im lặng một lúc, không muốn để ý đến Cố Từ Dư người bất thường hơn trước, tiếp tục đi về phía trước.

Cố Từ Dư mỉm cười rồi đi theo: “Đúng rồi, tối hôm qua bà nội gửi tin nhắn cho tôi, bảo chúng ta đến thăm bà, ông... A Sâm, anh nói tôi nên chuẩn bị quà gì?”

Chữ “xã” vừa đến bên miệng nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc của đối phương, cô kịp thời thay đổi.

Hai người đều không đến, bầu không khó giữa hai người họ đã thân quen và thoải mái hơn trước một ít.

Hai người một trước một sau đi vào phòng khách, Nguyên Lạc Sâm nhận lấy khăn mặt mà dì Lâm đưa cho lau mồ hôi: “Quà tôi đã cho người chuẩn bị rồi, cô muốn tặng đồ gì thì tự mình suy xét đi.”

Cố Từ Dư ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh, uống mấy ngụm nước: “Không phải tôi đang tham khảo ý kiến của anh sao? Tuy nói sáu tháng sau hai chúng ta đường ai nấy đi, nhưng chúng ta vẫn phải làm tốt công việc hiện tại."

Khi nói đến phần sau, Cố Từ Dư cố ý nhích lại gần Nguyên Lạc Sâm, nhỏ giọng và tránh dì Lâm cách đó không xa.

Nguyên Lạc Sâm có chút ngạc nhiên trước hành động đột nhiên đến gần của cô, mùi tuyết tùng trắng và cỏ vetiver quen thuộc hòa quyện vào hơi thở của anh.

Anh vô thức nắm chặt khăn tắm trong tay, hô hấp có chút dồn dập.

Sau khi nói xong Cố Từ Dư nhanh chóng rút người lại mà không để lại chút dấu vết nào, lên tiếng chào hỏi rồi đi lên tầng, sau khi tắm rửa thay quần áo xong cô đi xuống, bạn nhỏ Nguyên Lâm đã mặc quần áo xong, đang ngoan ngõa ngồi ở bàn ăn chờ ăn cơm.

Cố Từ Dư ngồi vào chỗ đối diện, khóe miệng cong lên, mỉm cười với Nguyên Lâm: “Chào buổi sáng, tiểu tiên nữ Lâm Lâm.”

Hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói chuyện mình, bạn nhỏ Nguyên Lâm sững người, ngẩng đầu lên liếc nhìn Nguyên Lâm rồi vội vàng cúi đầu xuống, lúc này cô bé mới nhỏ giọng trả lời: “Buổi... Buổi sáng tốt lành, dâu, chị dâu dâu.”

“Là chị dâu, không phải chị dâu dâu, đương nhiên em cũng có thể gọi là chị.” Đã ở chung một thời gian ngắn, tuy nhiên bạn nhỏ cũng có chút sợ cô nhưng đã tốt hơn trước nhiều.

Cố Từ Dư hài lòng.

Nguyên Lạc Sâm ở đối diện liếc nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo nhưng Cố Từ Dư lại phớt lờ đi.

Một bữa cơm, vẫn chỉ có một mình Cố Từ Dư là vui vẻ tự tại nhất.

Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu bận rộn công việc của riêng mình.

Khi bạn nhỏ Nguyên Lâm đeo cặp mặc đồng phục đi từ trên tầng xuống, Nguyên Lạc Sâm đang nghe một cuộc điện thoại, lông mày nhíu càng lúc càng chặt.

“Làm sao vậy, công ty có việc gấp sao?” Sau khi Nguyên Lạc Sâm tắt điện thoại, lúc này Cố Từ Dư ở trước mặt rảnh rỗi, đang dựa người nằm trên ghế sô pha, thuận miệng hỏi.

Nguyên Lạc Sâm phức tạp nhìn cô rồi ừm một tiếng, coi như thừa nhận.

Hạng mục vịnh Hải Bình xảy ra vấn đề nên anh phải nhanh chóng quay về công ty để giải quyết.

Ngày bình thường đều là anh đưa Nguyên Lâm đến trường, sau đó đi đường khác đến công ty. Hai địa điểm gần như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Nếu bây giờ đưa Nguyên Lâm đến trường trước rồi quay về công ty, nhất định sẽ không kịp.

Gần đây trong nhà chú Trần lái xe có chuyện, mấy ngày nay đều là Nguyên Lạc Sâm tự mình lái xe.

Ngay lúc Nguyên Lạc Sâm đang không biết phải làm sao thì có một giọng nói khẽ truyền đến.

“Nếu không để tôi đưa đi?”

"Sao anh lại nhìn tôi như vậy!”

Nguyên Lạc Sâm nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ khiến toàn thân cô không thoải mái.

Bị Cố Từ Dư trực tiếp chỉ ra như vậy, Nguyên Lạc Sâm dừng lại một chút giống như có chút mất tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác, rồi lại nhìn về phía Nguyên Lâm.

Dì Lâm ở bên cạnh thấy vậy, đi theo khuyên bảo: “Nếu cậu chủ có việc không bằng cứ để cô Từ Dư đưa cô Lâm Lâm đi, hơn nữa là chú Trần lái xe."

Từ lần bà ấy ‘nhờ’ Cố Từ Dư đi tìm Nguyên Lạc Sâm kia, sau khi hiểu được toàn bộ câu chuyện cùng với mục đích bà cụ bảo bà ấy đến đây, dì Lâm dần dần thừa nhận Cố Từ Dư.

Cho nên trước mắt cậu chủ có chuyện gấp cần xử lý thì cứ để cô Cố đưa cô Lâm Lâm đi, hai người ở chung cũng tốt.

Thấy dì Lâm cũng nói như vậy, Nguyên Lạc Sâm cũng không thiếu quyết đoán như vậy, cho nên chuyện này cứ quyết định như vậy đi.