Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Chương 13: Cùng nhau về nhà




Cố Từ Dư nhếch môi, khoanh tay trước ngực, ánh mắt chậm rãi đánh giá hai người trước mặt: “Nếu tôi nhớ không nhầm, hai người các cô nên gọi tôi là dì nhỏ, các cháu ngoan của tôi."

"Cố Từ Dư, cô còn dám nói, với cái đức hạnh đó của cô, có xứng không?” Cố Thanh Vi nghe cô nói như vậy, cô ta suýt chút nữa tức điên lên.

“Cô nói tôi xứng hay không xứng thì không tính, nhưng theo tôi biết, cháu gái Thanh Vi của tôi à, có phải cô nên trả lại chìa khóa văn phòng tổng giám đốc của tôi không...”

Vẻ mặt Cố Từ Dư lạnh lùng, thành thạo ứng phó, giống như có thể khiến Cố Thanh Vi bùng nổ bất cứ lúc nào.

"Cô...”

Không có để ý đến hai chị em này, Cố Từ Dư trực tiếp đi ngang qua họ nghênh ngang đi về phòng làm việc của mình.

Chờ thêm một lúc sau, khuôn mặt Cố Từ Dư gần như thay đổi, khóe miệng giật giật.

Cố Thanh Vi này thật sự có một chìa khóa khác.

Cố Từ Dư tức giận nở nụ cười, cái này thật đúng là tu hú chiếm tổ chim.

Liếc mắt nhìn những thứ lạ lẫm trên bàn kia, Cố Từ Dư trực tiếp đi đến chỗ nhân sự, bảo họ dọn sạch tất cả những thứ bên trong đi.

Người đứng đầu khó xử nhìn cô: “Tam tiểu thư, chúng tôi đều không muốn đắc tội cô và cô Thanh Vi. Chuyện này... Chẳng phải làm cho chúng tôi khó xử sao."

"Khó xử? Tôi cứ thích làm ông khó xử đấy... Trương Thạch, ông cũng đã làm ở nhà họ Cố lâu năm rồi, cũng đã là một ông lão rồi tại sao còn không nhìn rõ tình huống như vậy, còn học người ta chia bè kết phái?" Cố Từ Dư đi vòng đến đứng trước mặt ông ta, tiếp tục nói: “Cũng không phải tôi không cho ông chia bè kết phái nhưng mà đừng duỗi chân ra quá dài, dù sao ra mặt trực diện như vậy, dễ ngã đau lắm.”

Vẻ mặt Trương Thạch như phân. Mấy ngày nay Cố Từ Dư cũng không hề nhàn rỗi, nếu đã quyết định về nhà họ Cố một chuyến, tất nhiên cô phải thăm dò tình hình trước.

Trương Thạch này chính là kẻ đầu tiên được cô lôi ra giết gà dọa khỉ.

Sau khi giải quyết xong mớ hỗn độn, Cố Từ Dư nhờ người thay khóa, thiết lập mật khẩu kép, sau khi xác nhận công việc mình phụ trách với một số người, lúc này cô mới chuẩn bị rời đi.

Còn Cố Thanh Vi, lúc này có lẽ cô ta đang nói xấu Cố Từ Dư với ba của cô ta.

Tuy Cố Thanh Vi kiêu ngạo nhưng cô ta thật sự không dám gây rắc rối trước mặt cố Từ Dư. Dù sao đằng sau Cố Từ Dư còn có ông cụ chống đỡ, lần này nếu không phải nguyên chủ quá ngông cuồng, Cố Thanh Vi sẽ không có khả năng làm tu hú chiếm tổ như vậy.

Sau khi Cố Từ Dư giải quyết vấn đề xong, cô cũng không có ý định báo cáo với anh trai mình cũng chính là tổng giám đốc Cố. Lúc này cần có một phân cảnh để hai bên hòa hoãn.

Cố Từ Dư vui vẻ rời đi, nhưng cô hoàn toàn không ngờ mình lại đụng trúng một người không thể tưởng tượng được ở cửa thang máy.

 Cô đến rất đúng lúc, chạy đến ngay lúc cửa thang máy đang đóng lại.

"Làm phiền chờ một chút, chờ một chút!"

Sau đó, Cố Từ Dư trơ mắt nhìn người đàn ông vô cùng lạnh lùng, xem thường liếc mắt nhìn cô trong thang máy, cứ để cửa thang máy từ từ đóng lại.

"..." Nhìn vẻ mặt kia, thật sự khiến cho người ta tức giận.

Không kịp vào thang máy cũng không sao, chỉ là cách nhìn của người đàm ông kia thật sự khiến người ta muốn xé nát gương mặt đó ra.

“Ai ôi, vai nam phụ đã xuất hiện rồi.” Hệ thống đột nhiên online nhắc nhở.

"???"

Thì ra vừa rồi là nam phụ Phó Thế Yên? Tên tổng giám đốc nhiều chuyện trong truyền thuyết!

Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật!

-

Bắt taxi từ nhà họ Cố đi thẳng đến dưới tầng của công ty Nguyên Lạc Sâm.

Cố Từ Dư nhìn tòa nhà khổng lồ từ dưới lên trên, cảm thấy rất mệt mỏi.

Kiếm tiền thật sự không dễ dàng, cô cho rằng hôm nay làm xong việc là có thể về nhà sớm hơn một chút, ai biết đột nhiên lại nhận được điện thoại của dì Lâm, bà ấy bảo cô đến đón Nguyên Lạc Sâm về, lo lắng thiếu gia sẽ bận rộn với công việc cho đến nửa đêm. Dì Lâm than thở khóc lóc nói, nói đến mức suýt chút nữa cô đã tin.

Cố Từ Dư bất lực thở dài, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, tìm số anh đã lưu trước đó rồi bấm gọi.

Sau vài hồi chuông thì được kết nối, giọng nói điềm tĩnh và lạnh lùng quen thuộc của người đàn ông vang lên.

"Làm sao vậy?” Ba chữ vô cùng đơn giản, Cố Từ Dư luôn cảm thấy giọng nói kia mang theo một ý gì khác.

Ánh mắt Cố Từ Dư mông lung, cô nhìn tòa nhà này, giống như nhìn xuyên qua tòa nhà nhìn về phía người ở trong đó, khóe mắt mang theo ý cười nói: "Hiện tại tôi đang ở dưới lầu công ty của anh."

Nguyên Lạc Sâm vẫn tiếp tục xử lý văn kiện: “Cho nên?”

“Đến đón thiếu gia của chúng ta về nhà.” Cố Từ Dư học cách nói của dì Lâm, nói xong lại im lặng bất lực.

Nguyên Lạc Sâm nhướng mày: “...”

“Nhân tiện đến thăm văn phòng của anh.” Nói xong câu đó, cô đã bước xuống xe và đi tới quầy lễ tân.

Ngoại hình Cố Từ Dư nổi bật cộng với khí chất đặc biệt, cô vừa đi vào đã thu hút rất nhiều ánh mắt.

“Xin chào, giúp tôi đăng ký giấy thông hành nội bộ tạm thời."

"Xin chào, cô đã đặt lịch hẹn chưa ạ?" Lễ tân lễ phép xử lý theo phép công.

Cố Từ Dư thản nhiên trả lời.

“Được rồi, xin mời cho tôi biết tên và số tầng muốn đến, tôi lập tức xử lý giúp cô.” Nhân viên lễ tân vừa mới đặt tay lên bàn phím thì nghe thấy người trước mặt nhàn nói một câu.

"Cố Từ Dư, tầng 36."

Bàn tay của người phụ nữ ở quầy lễ tân đóng băng ngay lập tức.

Tầng 36, hình như đây là tầng của tổng giám đốc Nguyên.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Từ Dư, thầm nghĩ có lẽ lại là một cô gái muốn gả vào một gia đình giàu có, nghĩ đến đây, cô ấy nhìn Cố Từ Dư với ánh mắt khinh thường.

Chỉ là trên mặt cô ta lại không có biểu hiện gì, ngược lại lễ phép từ chối.

"Thật ngại quá, nếu cô có hẹn trước với giám đốc của chúng tôi thì sẽ có lịch hẹn. Cho nên thật sự xin lỗi, hiện tại tôi không thể cho làm giấy thông hành nội bộ cho cô được.”

Cô ta không thể hiện ra ngoài, nhưng ngụ ý là bảo Cố Từ Dư tìm chỗ mát mẻ nào ngồi đợi.

“Không có quyền hạn đúng không? Chờ một chút, tôi gọi điện thoại."

Cố Từ Dư bấm vào số điện thoại vừa rồi, trực tiếp gọi đến.

Quầy lễ tân thấy động tác của cô, cô ta lập tức bổ sung một câu: “Nếu cô tìm trợ lý Lâm thì trợ lý Lâm vừa mới ra ngoài một giờ trước, cho nên cô..."

Cô ta còn chưa nói xong đã thấy Cố Từ Dư giơ điện thoại tới, bật loa ngoài, giọng nói lãnh đạm từ trong mic của điện thoại truyền ra từng từ một.

"Để cô ấy lên đây.”

Không nói nhảm nhiều, nhưng đó thực sự là phong cách của Nguyên Lạc Sâm.

Nhân viên tiếp tân bị giọng nói kia làm cho sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi, vội vàng in một tờ giấy thông hành nội bộ tạm thời rồi đưa cho Cố Từ Dư.

Cố Từ Dư mỉm cười: ‘Đừng hoảng, đừng hoảng, cứ từ từ.”

Nhân viên lễ tân: “...” Cảm giác… cảm giác bị sỉ nhục.

Không nói thêm gì nữa, Cố Từ Dư cầm giấy thông hành nội bộ rồi rời đi, sau khi đi vào tập đoàn Nguyên thị, sau khi nhìn thấy hình thức và một số cơ thế làm việc của bọn họ, sự ngưỡng mộ của cô đối với Nguyên Lạc Sâm lại trỗi dậy.

Không hổ là một người đàn ông có thể tự mình chống lại nhân vật chính trong truyền thuyết.

Lúc này ở đại sảnh không có nhiều người, Cố Từ Dư vừa mới rời đi, mấy chị gái nhỏ ở quầy lễ tân đã bắt đầu bàn tán.

“Vừa rồi là giọng của boss, ôi trời ơi!”

“Không nghe lầm không nghe lầm, giọng nói lạnh lùng vừa mê người đó sẽ không có người thứ hai đâu."

"Cho nên mối quan hệ giữa Cố Từ Dư kia với đại boss là gì? Tôi rất tò mò!"

"Nhưng vẻ mặt vừa rồi của Hàn Thanh Thanh quá khó nhìn, lần nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng. Lần này, đã va phải một tấm ván cứng rồi."

"Suỵt, nhỏ giọng một chút. Nhưng nghe nói, một năm trước boss đã kết hôn, nghe nói người phụ nữ kia còn là một tiểu thư tính tình nóng nảy!"

"Cái quỷ gì vậy? Nếu đúng như vậy, sao ông chủ còn chưa công bố cô ấy ra ngoài?"

"Thật sự thật sự, đây là mẹ chồng của chị họ xa nhà tôi kể lại, bà ấy từng làm việc chỗ ông cụ Nguyên, tôi nhớ người đó tên hình như là Cố..."

Một số người đang nói chuyện phiếm, một vài người quay đầu lại nhìn, họ im lặng ngay lập tức.

“Tổng... Tổng giám đốc Nguyên...”

Sắc mặt Nguyên Huy âm trầm đứng ở nơi đó, những người này sợ tới mức không dám phát ra âm thanh.

"Công ty là chỗ để các người làm việc chứ không phải là chỗ nói chuyện, tiền lương hôm nay sẽ bị trừ hết, nếu còn có lần sau thì trực tiếp thu dọn đồ đạc về nhà đi."

Một số người nhanh chóng ngồi lại vị trí của mình, xốc lại tinh thần.

Sau khi Nguyên Huy dạy cho những nhân viên lễ tân lơ là công việc này một bài học, anh ta quay đầu nhìn Cố Từ Dư còn chưa đi được bao xa, đôi mắt anh ta đầy ánh sáng nham hiểm.