Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Biết Đọc Tâm

Chương 3




Hắn bảo, lão phu nhân hiện tại không phải mẫu thân ruột của hắn, xưa kia bà vô sinh, mới nhận hắn vào danh nghĩa. Ta nghe qua chuyện lão Hầu gia chinh chiến sa trường, một mình địch trăm, cuối cùng hy sinh ở biên ải Mạc Bắc.

Còn chuyện trong nội trạch sủng thiếp thì nhà nào đóng cửa làm gì, người ngoài khó hay.

“Vậy nên phu nhân chỉ cần giữ chút thể diện ngoài mặt, cũng chẳng cần nhất mực hiếu kính gì bà.

“Ngầm hiểu mà thôi.”

Ta lập tức hiểu ý hắn.

Đúng là chui vào miệng cọp, hắn lại khuyên ta đừng nể nang lão phu nhân, cần đoạt quyền thì đoạt?

Đang nói dở, ngoài cửa vang tiếng động khẽ, ta lập tức đứng dậy.

Hóa ra Thu Đào ở ngoài.

“Phu nhân, người của phủ tướng quân đến hỏi, ngày kia tân nương hồi môn có cần sai người đón phu nhân… cùng Hầu gia không?”

Ta cười lạnh: “Hồi môn thì ngồi xe ngựa Hầu phủ, hà cớ chi phiền di nương phái người?”

Khi ta xuất giá, vốn chỉ đưa mỗi Phục Linh theo, nàng từ nhỏ hầu hạ ta, rất hợp lẽ.

Di nương lại cố đưa Thu Đào ở bên, bảo đau lòng muốn thêm người chăm sóc ta, kì thực chứa mưu mô khác.

Ta nào quên bữa nọ nghe rõ tiếng di nương:

[Dẫu có là kẻ tàn phế, cạnh bên đặt mỹ nhân diễm lệ, chẳng tin Hầu gia không nạp thiếp.]

Bà đưa Thu Đào qua còn muốn thăm dò xem Hầu gia có thật không thể phòng the chăng.

[Nội viện không con nối dõi, ta muốn xem nó làm sao vững chân chủ mẫu.]

08

Ngày ta về nhà, Hạ Sùng Việt được quản gia cõng lên xe ngựa.

Xe ngựa Hầu phủ đóng riêng, dài hơn 3 thước, tiện cho hắn nằm, thành thử lúc qua phố khiến ai nấy đều bàn tán xôn xao.

“Xe Hầu phủ… chậc, nhìn cứ như cỗ quan tài lớn.”

Ta ngồi trong xe, nghe rõ mồn một, còn Hạ Sùng Việt vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, coi như gió thoảng.

Đến phủ tướng quân, di nương cùng phụ thân sớm đứng ngoài đón.

Có người đến cõng Hầu gia vào, ta thấy mặt phụ thân càng sa sầm thêm.

[Khổ thay, có con rể như vậy thì làm được gì?]

Di nương mặt mày lo lắng, lòng dạ đã sướng rơn:

[Con tiện nhân kia cứ từ từ thủ tiết, còn mấy chục năm mà.]

Xem ra chuyện động phòng đêm tân hôn vắng tiếng, di nương đã biết.

Ta chỉ giả vờ không nghe, cười mỉm bước vào theo đám người vây quanh.

Trên bàn rượu, phụ thân một mình uống, càng uống sắc mặt càng khó coi, chẳng tiện bộc phát ngay.

[Phí uổng một đứa con gái, trước mặt thánh thượng lại chẳng được tí khen ngợi.]

[Bọn lão già kia ngoài mặt khen ta nương nhờ Hầu phủ, sau lưng thì cười cho thối mũi.]

Ta vui vẻ rót rượu, ông cáu kỉnh liếc ta, nhận ly xong nhưng đặt mạnh xuống bàn.

Di nương thừa cơ nói: “Cữu mẫu con đã thay nhà họ Tống lo liệu mấy đám hôn sự, chẳng thành được mối nào, thật làm lỡ dở đứa trẻ ấy.”

Dứt lời, bà vờ hốt hoảng, “Xem ta này, Hầu gia có mặt, sao lại nhắc chuyện này.”

Trong lòng bà thì cười khì:

[Thân thể không tốt, nghe mấy lời ấy càng ê chề, một tiểu thư khuê các lại không biết xấu hổ, ham trèo cao, nam tử nào chịu nổi?]

Từ đầu yên lặng, Hạ Sùng Việt bỗng bật cười.

“Chưa hỏi cưới, chưa nhận lễ, vốn chẳng dính líu, sao gọi là lỡ dở?”

Ta không khỏi ngẩn ra, đây… hắn đang nói đỡ cho ta ư?

09

Di nương không được lợi lộc gì, phụ thân lại hờ hững, dùng xong bữa trưa ta cùng Hạ Sùng Việt quay về Hầu phủ.

Sau đó, Thu Đào hình như nhận được chỉ thị của di nương, cả ngày tìm cách tiếp cận Hạ Sùng Việt, hầu hạ hắn từng li từng tí.

Ta chỉ giả vờ mắt nhắm mắt mở, bận rộn chỉnh lý sổ sách trong phủ.

Chân vừa bước vào phủ Trung Võ Hầu, ta phải tìm một con đường sinh tồn, không thể để di nương điều khiển.
 Ta đã quen chứng kiến cảnh thê thiếp tranh giành đấu đá trong nội viện của những gia đình quyền quý.

Ta cũng hiểu rõ nắm quyền quản gia còn hữu dụng hơn nhiều so với việc siết chặt tâm tư của một nam nhân.

Người ngoài chê bai ta tham phú phụ bần, khóc lóc năn nỉ gả vào Hầu phủ, nhưng thật ra ta nhìn khắp kinh thành không đâu hợp hơn chốn này.

Ta không gả vào nhà họ Tống, không hề vì họ nghèo, chỉ là vì biết nhà họ Tống bị cữu mẫu và di nương khống chế.

Dẫu Tống Nho Thành có thật lòng với ta, trước danh lợi có thể chịu được mấy lần thử thách, hắn liệu giữ được bao phần?

Ta muốn gả thì gả một người không ai bên ngoài có thể uy hiếp, ít nhất di nương có toan tính thế nào cũng bó tay.

Ngoài Trung Võ Hầu vốn đã buông bỏ tranh giành danh lợi, còn ai thích hợp hơn?

Thật ra làm chủ mẫu Hầu môn đâu dễ.

Không ai tận tâm chỉ dạy ta, nhưng từ nhỏ ta đã thấy tổ mẫu và di nương đối đầu đến sống dở chết dở, cũng không cảm thấy quá khó.

Chướng ngại lớn nhất chính là đám “người cũ”.

Thay triều đổi chủ, mẹ chồng ngoài miệng giao đại quyền quản gia cho ta, nhưng đám hạ nhân phía dưới chỉ nghe theo bà.

Chỉ nói đến sổ sách đã khiến ta mất mấy ngày xem qua.

Bọn họ lúc thì khước từ, lúc lại đòi phải xin chỉ thị của lão phu nhân, có vẻ đánh đúng tâm lý ta ngại không muốn hỏi tới.

Mãi đến mùng Một, ngày ta đến thỉnh an mẹ chồng, ta mới tính sổ một lần.

Ta để Phục Linh mang sổ sách theo, lại gọi mấy vị quản sự chờ sẵn ngoài sân.

Sau màn rót trà hỏi han, ta gọi bọn họ vào gặp bà.

Mẹ chồng thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn ta, lòng dạ lập tức cảnh giác.

[Lại giở trò gì đây?]

Ta mỉm cười: “Mấy vị quản sự có nhiều sổ sách phải hỏi ý mẫu thân mới rõ, con dâu đành để mẫu thân thêm vất vả.”

Bọn quản sự đã sớm chuẩn bị, sổ sách giả mang theo trong người.

Nhưng ta lại không hỏi đến chỗ giả.

“Phục Linh, đưa đơn của mấy hiệu thuốc ra, hỏi thử các vị quản sự, chẳng lẽ mấy chục cân nhung hươu này đều muốn để Hầu gia dùng thay cơm ư?”

10

Sắc mặt mẹ chồng hơi biến sắc, ánh mắt nghiêm khắc quét về phía đám quản sự.

Ta biết bà đang ra hiệu.

Tên quản sự lập tức hiểu ý, bẩm: “Dược liệu của Hầu gia do Thái y kê đơn, bọn nô tài chỉ đến tiệm thuốc lĩnh.”

“Dùng ít hay nhiều là do Thái y và tiệm thuốc quyết, lão nô chỉ là kẻ chạy chân, nào rõ ngọn nguồn?”

Ta chỉ chờ câu ấy.

“Vậy thì quản sự đã không nắm chắc, ta đành tìm người nắm chắc để sắp xếp sau này, kẻo ngài tốn công lại tốn sức, uổng biết bao tâm huyết.”

Mẹ chồng không đổi sắc, hỏi ta đã chọn được ai thích hợp chưa.

Ta tiến cử Hà Vũ ở tiền viện: “Phụ thân và huynh đệ hắn vốn là lang y, đương nhiên rành mấy thứ này hơn người thường.”

Mẹ chồng không tiện nói gì thêm, đành gượng gạo đồng ý, nhưng cũng nhấn mạnh: “Nếu lỡ xảy ra sơ suất thì sẽ lỡ việc chữa bệnh cho Hầu gia.”

Hà Vũ ở trong phủ vài năm, tính tình trầm lặng, chẳng biết nịnh nọt, lại bị mấy quản sự kia chèn ép.

Nay được giao chức ấy, y liền ra sức tận tụy, chỉ trong thời gian ngắn đã tra xong tiền thuốc thang cũ, đâu ra đấy.

Ta cũng không giấu Hạ Sùng Việt, cầm từng khoản từng khoản nói tỉ mỉ cho hắn nghe, mới riêng khoản này hằng năm đã làm thất thoát vô số ngân phiếu của phủ.

Hắn chỉ mỉm cười, không nói nhiều: “Nay phu nhân quản gia, đương nhiên phu nhân làm chủ.”