Quỷ Loạn Thế - Đằng Hồ

Chương 3




5

Mùa đông năm Vĩnh Thọ thứ hai của Đại Sở, ta có mười ba thành, cai quản tám vạn dân. Trong thành thu thuế ba mươi phần một, binh dân hòa thuận; nam nữ già trẻ trong thành đều trung thành tận tụy.

Họ gọi ta là "Thành chủ", chúng ta trồng lương thực, chúng ta sống qua ngày.

Những gì Đại Sở từ bỏ, những gì người man di chà đạp, cuối cùng cũng nở rộ một đào nguyên mới trong khe hẹp.

Loạn thế khó sống, hầu như ngày nào cũng có những người đói khổ chỉ còn da bọc xương tìm đến để sống nương tựa. Người sống ở đây không chỉ được một bát cháo nóng, mà còn được chia hai mẫu ruộng tốt.

Cỏ xanh nước biếc, ốm đau có thuốc uống, ch có đất chôn, không phải lo một năm vất vả bị bọn quan sai mặc áo công đường cướp mất, không phải sợ sinh con ra đã bị thu thuế bắt phu dịch, sợ đến mức phải tự tay bóp ch con mình.

Chỉ đơn giản vậy thôi. Thực ra những điều họ muốn chẳng bao giờ nhiều.

Sứ giả triều đình đã đến.

Tháng này tổng cộng đã có sáu đoàn sứ giả đến đây.

Mấy đoàn đầu như sấm sét giận dữ, nói ta là dân khó dạy không tuân chỉ dụ, ám sát Khả Hãn nên tội đáng chém, chiếu chỉ còn chưa tuyên xong thì bọn họ đã bị thị vệ bên cạnh ta lôi ra đánh ch.

Mấy đoàn sau từ uy hiếp lẫn lấy ra lợi lộc chuyển sang khuyên nhủ tận tình, bảo ta giao nộp mười ba thành biên cảnh rồi tự nhận tội về kinh. Chúng nói Thánh thượng nhân từ, không chừng còn phong ta làm Vạn hộ hầu, thưởng cho một mỹ nữ kiều diễm.

Ta bỏ mặc sứ giả, dạo bước trên tường thành cùng Tạ Hòe An.

Binh sĩ và dân chúng đi qua đều chào chúng ta: "Thành chủ, Tạ tham quân, hôm nay gió lớn lắm, hai người về sớm đi."

Ta mỉm cười với họ, không biết mình đã đi xa đến đâu mà thoắt cái đã tới đài canh trên thành.

Tạ Hòe An hỏi ta: "Lần này ngươi định xử trí sứ giả thế nào?"

Ta đưa tay ra, có tuyết rơi nhẹ nhàng mang đến cảm giác lạnh lẽo. Suy nghĩ của ta bất chợt quay về thời điểm mới tiếp quản tòa thành này.

Én xuân về làm tổ trong rừng.

Ta hỏi chim én sao không về tổ cũ, chim én bảo đã không còn nhà để về.

Sau khi á m s á t Khả Hãn Nhu Nhiên, ta đã lần lượt thu phục các thành trì xung quanh, đây là tòa thành cuối cùng, cũng là tòa thành thảm khốc nhất. Nó từng bị thiết kỵ Nhu Nhiên chà đạp tàn nhẫn, dọc đường chỉ thấy xương trắng đầy đồng, thi thể người ch đói la liệt khắp nơi khiến người ta kinh hãi.

Hôm đó gió cuốn cát bụi, ta đã gặp một bà lão đang nấu nướng trong một cái nồi lớn giữa đống thi thể, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Ở bên cạnh có mấy con vật nửa chó nửa sói, mắt xanh rờn chằm chằm nhìn vào nồi như thể sắp tấn công.

Ta đã giúp bà lão gi ch những con vật đó, bà lão thờ ơ cảm tạ ta rồi vừa bò vừa lăn đến bên nồi.

Gương mặt gầy gò, đôi mắt đục ngầu cùng tấm lưng còng, bà lão thò tay vào nồi nước sôi, không màng đến da thịt bị hơi nóng bỏng rộp, bà vớt thịt ra ngấu nghiến nuốt vội.

Bà lão vẫn còn sống, sống như một con vật.

Chỉ là bà lão vừa ăn vừa khóc.

Ta hỏi bà lão tại sao lại khóc, bà lão nói: "Đây là con gái út của ta."

Ta sững người: "Con gái bà?"

Bà lão nói: "Con gái út của ta bị những người Nhu Nhiên chỉ định làm 'cừu hấp', chúng nấu sống nó đến chín. Nấu được nửa chừng thì không biết bọn chúng đã chạy đi đâu. Ta phải ăn nhanh lên, lỡ như bọn chúng quay lại rồi ăn con gái ta thì sao. Đây là con gái ta, giờ ta sẽ để nó về lại bụng mẹ..."

"Vậy tại sao… Bà không chôn cất con bé?"

"Chôn cất ư?" Bà lão vừa ăn vừa nói: "Chôn không được đâu, quanh đây toàn là chó, chôn xuống sẽ bị chúng đào lên ăn mất, ta thà để con gái ta nằm trong bụng ta."

Tạ Hòe An đánh rơi miếng thịt trong tay bà lão: "Đủ rồi, thật sự quá đủ rồi."

Bà lão ngã xuống đất rồi bò lại, nhìn như còn muốn vớt thịt trong nồi, vừa vớt vừa lẩm bẩm: "Con gái à, đừng sợ, con đã về nhà rồi, con về bụng mẹ nào..."

"Bà đừng làm thế, đừng làm thế nữa!"

Ta kéo bà lão, nước mắt như mưa: "Đại nương, người Nhu Nhiên sẽ không đến nữa, sẽ không đến nữa đâu. Chúng đã bị chúng ta đánh đuổi rồi, sẽ không bao giờ đến nữa."

"Đánh đuổi rồi sao?" Cuối cùng bà lão cũng dừng lại.

Hồi lâu sau là một tiếng thở dài thật dài: "Sao bây giờ các người mới đến... Bà con đều ch hết rồi..."

Xin lỗi, xin lỗi.

Nhưng đó không phải điều bà lão muốn nghe. Bà lão nôn suốt một buổi chiều, từ đó về sau, bà lão không ăn được thứ gì khác nữa, cứ ăn vào là nôn ra, vài ngày sau, bà lão đói đến chỉ còn bộ xương rồi nhẹ nhàng ra đi.

Bông tuyết trong tay ta tan thành vũng nước nhỏ, ta liếm môi, cảm thấy máu nóng cả người sôi sục: "Ta sẽ không để họ sống những ngày như thế nữa. Sẽ không giao mười ba thành cho Đại Sở."

Tạ Hòe An nói: "Ngươi muốn tạo phản!"

Giọng điệu của hắn như khẳng định.

Ta nói: "Chúng ta đã có lựa chọn tốt hơn, tại sao còn phải sống những ngày không ra người không ra ma?"

"Cha không cho ta báo thù, không cho ta phản Sở, ta đã thề trước môn đình Tạ gia."

"Vậy sao?"

"Vậy nên - Tạ gia bảo vệ quốc gia xã tắc, nhưng Đại Sở này đâu phải của riêng một họ."

Hắn cúi người quỳ xuống. Ta nghe hắn nói: "Ta sẽ đi cùng ngươi đến cùng, cùng ngươi kết thúc thời loạn thế này. Không dám nói đi được đến bước nào nhưng cho đến thời khắc cuối cùng, máu của ta cũng sẽ chảy vì ngươi."

Ta và Tạ Hòe An cùng c h é m đầu sứ giả, treo cao trên cổng thành ba ngày.

Hồi chuông định mệnh từ đây điểm vang, chúng ta bắt đầu bước lên một con đường không thể đoán trước, một con đường hẹp - thua thì vạn tiễn xuyên tim, thắng thì lưu danh thanh sử.

6.

Chiến tranh chính là đổ máu, chính là sự tàn khốc. Từng giây từng phút đều có người ch đi - người thân bên cạnh, người xa lạ, người từng trò chuyện cùng, người từng ăn cơm chung, có lẽ chỉ trong tích tắc tiếp theo họ đã trúng tên độc và ta sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.

Chỉ huy chiến đấu, gi chóc, bố trí quân đội, dàn trận, cai quản dân chúng, quân nhu... Có khi cả tháng trời ta chẳng ngủ được đầy ba ngày, xoay vòng không ngừng như một con quay không bao giờ dừng lại. Dù vậy mỗi tối ta vẫn dành ra một canh giờ để đọc sách, Tạ Hòe An chính là người thầy tốt nhất của ta.

Mỗi khi chiếm được một thành trì, ta đều dốc hết tâm huyết để gây dựng mọi thức. Xây dựng Nho học, giảm thuế má, thanh lọc quan lại, sửa chữa thủy lợi, xét xử án oan, ổn định lòng dân. Ta hiểu sâu sắc rằng nông dân không thể rời xa đất đai giống như cá không thể rời xa nước. Ta từng hô to: "Ta ghét sự bất bình đẳng giữa giàu và nghèo, hôm nay ta sẽ san bằng cho các ngươi." Thời gian trôi qua, từ đại sĩ phu, dân nghèo đến tiểu địa chủ đều quy thuận dưới trướng của ta.

Hai năm sau vào một mùa đông khác, chúng ta đánh tới Long Hóa. Nếu chiếm được thành này, chúng ta sẽ nắm trong tay nửa giang sơn của nước Đại Sở. Lúc bấy giờ, khắp triều dã đều truyền tụng những lời sấm truyền "Sở đã chia ba, diệt Sở ắt là họ Chu", "Mệnh không còn ở Sở, đã dời về Tây Bắc".

Phòng thủ của thành Long Hóa không mấy nghiêm ngặt, tướng lĩnh giữ thành cũng chẳng có tài năng xuất chúng. Chưa đầy hai ngày đã có dấu hiệu thất thủ giống như một đội quân được đắp bằng cát. Nhưng trận chiến này lại là trận đẫm máu nhất trong đời ta.

Trời vừa hửng sáng, ở trên đầu thành, hình nhân rơm khẽ đung đưa vài cái. Không, đó không phải hình nhân rơm, mà là đệ đệ của ta, Tiểu Nguyên. Ta đã lấy trộm tên của thằng bé và giờ thằng bé đang chịu tội thay ta trên tường thành địch.

Sau khi chém gi sứ giả, ta từng phái người đến Giang Nam để đón cha mẹ và các em về. Nhưng người đi thám thính trở về báo rằng nơi đó đã hoang tàn. Khi ta đang kiên cường giữ vững Nam An, Thánh thượng đã trưng dụng Giang Nam và xây dựng cung điện lớn. Cha ta đã ch bệnh trên thuyền khi đi đến kinh thành, tổ mẫu và mẹ ta đã ch đói bên khung cửi. Hai đứa em của ta đã bị lái buôn đi qua bắt đi không rõ tung tích.

Sau sáu năm, ở ngay tại nơi này, ta lại gặp Tiểu Nguyên. Mười lăm tuổi, nó đã là một đứa trẻ lớn rồi.

Tướng giữ thành cười ha hả: "Các ngươi không biết phải không? Tướng quân của các ngươi là một mụ đàn bà giả trang đấy. Gà mái gáy sáng, lũ thất bại các ngươi tôn một con đàn bà làm Tướng quân, về nhà mà giặt tã cho vợ con đi..."

Ta giật phăng mũ giáp xuống, mái tóc dài tung bay trong gió, từng sợi mạnh mẽ: "Đàn bà thì sao? Ngươi thua một ả đàn bà thì sao? Có thời gian rảnh rỗi thế sao ngươi không nghĩ cho chủ tử của ngươi xem nên viết giấy đầu hàng như thế nào đi?"

Rồi ta quét mắt nhìn về phía sau, thản nhiên nói: “Âu cũng là bất đắc dĩ, ta không cố ý giấu các huynh đệ. Nhưng nếu các ngươi vì ta là nữ nhi mà mất đi niềm tin, vậy trước đây chúng ta đã chiến thắng như thế nào?"

Trước khi ta cởi bỏ nam trang, không ai tin đây là một nữ tử. Bởi vì ta vô cùng liều mạng, luôn xông pha tiên phong nơi trận tiền. Nhưng sau khi ta cởi bỏ nam trang, họ lại tuyệt đối tin phục đây là một nữ tử. Bởi sự bao dung tinh tế, bác ái rộng lớn mà ta thể hiện tuyệt nhiên không phải là điều một nam nhân ở vị trí cao có được.

Đám lính tráng phía sau nhanh chóng chấp nhận điều này. Thực ra, qua bốn năm cùng ăn cùng mưu tính, cùng sống cùng ch, trái tim mềm yếu của người con gái này đã được rèn thành thép và quân đội họ Chu của ta cũng đã giống như chân tay, trung thành tuyệt đối.

Bây giờ đừng nói ta là nữ tử, dù ta có là yêu quái, chỉ cần ta hô một tiếng "Xông lên", họ cũng sẽ tiến lên theo bản năng. Điều này có lẽ tướng lĩnh thành địch vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được. Trước cảnh đổ nát hắn ta không còn gì để tin tưởng, còn chúng ta thì đang trong thời kỳ tái sinh.

"Tướng quân, người thật sự là nữ tử sao? Sao mấy năm nay, ta chẳng phát hiện ra? Người đâu có giống nữ tử?"

"Hét đi, dù là đội quân nữ tử, bọn ta cũng sẵn lòng. Làm sao nào, bây giờ chúng ta đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra còn được đấy!"

"Nữ tử, nữ tử còn hơn đồ hạ đẳng như ngươi, dám lấy người thân để uy hiếp..."

Đội quân phía sau phát động phản công bằng những lời chế giễu.

Bỗng nhiên trời đổ mưa như trút nước.

Ta nhìn lên đầu thành, đệ đệ đang ngửa đầu uống nước trong tư thế vặn vẹo. Ta thấy tứ chi đẫm máu của thằng bé đang bị nước mưa rửa trôi, gương mặt nhăn nhúm đầy đau đớn.

Tướng lĩnh địch vung đao về phía chúng ta, khẽ xoay một cái, thanh đao kia lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trên đầu thành rơi xuống một miếng thịt to bằng đồng tiền...

"Hôm nay nếu ngươi không đầu hàng thì ta muốn xem thử, đứa em trai này của ngươi có thể chịu được bao nhiêu nhát dao nữa ~"

Đệ đệ hét lên một tiếng thảm thiết "A", xuyên thấu tai ta, đâm thẳng vào tim ta.

Nơi vốn đã bất khả xâm phạm giờ như bị người ta khoét đi một mảng lớn, thủng lỗ chỗ, gió thổi ào ào cuốn đi, nghiền nát ta.

Ta thấy đệ đệ khẽ động môi, tướng lĩnh không nghe rõ, bèn bảo thằng bé hét to lên.

Thằng bé lập tức gào to: “Tỷ tỷ, gi đệ đi, gi hắn đi!"

"Chính hắn đã ép ch tam muội, hãy báo thù cho muội ấy..."

Lại thêm một tiếng kêu thảm thiết nữa. Mắt ta đã mờ đi, một mảnh thịt khác lại rơi xuống từ người đệ đệ ta.

Hai tên lính vội vàng bịt miệng đệ đệ nhưng thằng bé vẫn vùng vẫy, đến ch vẫn còn hét lớn: “Đệ cũng là nam nhi, là nam nhi đường đường chính chính, là nam nhi Chu gia!"

Một mũi tên bay thẳng tới trúng vào giữa trán thằng bé, xuyên qua tạo thành một lỗ nhỏ như một bông hoa đỏ nở rộ trong mưa.

Cây cung trong tay ta buông xuống một cách vô lực, nửa bên tay còn lại vẫn run rẩy như ngọn cỏ trong cơn bão.

Ta bỗng nhiên nhớ lại ngày xưa, trước cửa nhà chúng ta đã trồng một cây mai.

Lúc đó đệ đệ của ta còn rất nhỏ và chưa biết đi, thằng bé bò đến chỗ ta: "Tỷ tỷ ơi, nếu tỷ tỷ thích hoa, sau này đệ sẽ trồng cho tỷ..."

Tiểu Nguyên, tỷ tỷ thích hoa, sau này đệ nhớ trồng cho tỷ nhé.

Ôi, không đúng. Không còn sau này nữa rồi...

Vậy thì kiếp sau đệ nhớ trồng cho tỷ nhé.