Quỷ Loạn Thế - Đằng Hồ

Chương 2




3.

Cái ch không phải là sự giải thoát, sống cũng không phải. Trong cuộc chiến tiếp theo, những người sống sót chỉ biết ghen tị với người đã khuất.

Trấn Nam An, ngày thứ 56.

Sau khi đẩy lui không biết bao nhiêu đợt tấn công của quân Nhu Nhiên, cuối cùng lương thực trong thành cũng đã cạn kiệt. Từ hai vạn người giờ chỉ còn lại bốn nghìn.

Những người già trong thành tự nguyện lập thành đội tuyệt thực. Một bà lão lưng còng nắm lấy tay ta, nức nở nói bằng giọng địa phương: "Già mà không ch là có tội, già không ăn nữa... Để dành phần cho các con... Chu tướng quân, xin ngài đừng bỏ Nam An, hãy cho lão bà này được chôn cất ở đây sau khi ch có được không?"

Bà lão khấu đầu xuống đất: "Triều đình không quan tâm đến chúng ta, binh lính thì đuổi chúng ta đi, chỉ có ngài... Tất cả mọi người ở Nam An, dù sống hay ch đều phải cảm tạ ngài..."

Ta che miệng, nén xuống tiếng nấc nghẹn ngào.

Cháu trai của bà lão ân nhân cũng đã ch.

Cậu ấy bị thương quá nhiều, sốt liên miên không dứt. Trước khi ch cậu ấy đã từ chối uống mọi thuốc thang và lương thực.

Khi ta đến xem thi thể, chiếc chiếu cỏ đã thấm đẫm máu đen. Cậu ấy ch trong thảm thương, gương mặt hốc hác, đôi mắt trợn trừng như muốn lòi ra khỏi hốc mắt. Làm sao có thể tin đây là một đứa trẻ mới mười bốn tuổi?

Ta vừa phủ tấm chiếu lên định tìm một nơi vắng vẻ thì đôi chân bỗng khụy xuống. May mà Tạ Hòe An kịp đỡ lấy, ta gục vào lòng hắn.

Hắn vỗ nhẹ vai ta: "Ngươi đã rất giỏi rồi, dẫn dắt một nhóm nông dân chưa từng qua huấn luyện mà có thể trụ vững được nhiều ngày như vậy, thật sự rất giỏi..."

Ta ngẩng đầu lên, như một linh hồn chỉ còn lại bộ xương, đôi mắt là thứ duy nhất còn ánh sáng: "Ta phải giúp họ sống sót. Ta có cách để sống sót. Tạ Hòe An, ngươi có muốn đi á m s á t Khả Hãn Nhu Nhiên cùng ta không?"

Chính tại nơi Trần phó tướng ngã xuống, lúc đó chúng ta đã tiến gần đến trướng của Khả Hãn Nhu Nhiên.

Sau khi sắp xếp xong phòng thủ trong thành, Tạ Hòe An và ta rời quân doanh trong đêm, thẳng tiến về phía tây.

Trên đường gặp hai toán quân tuần của Nhu Nhiên, hắn ấn đầu ta xuống bụi gai, ra sức che chở, khiến thân mình bị xước đầy vết thương lớn nhỏ rồi chảy máu - thứ máu rẻ mạt nhất trong thời loạn.

Thực ra ta không hiểu nổi Tạ Hòe An.

Hắn như một đứa trẻ vừa giận dữ, tuyệt vọng lại vừa bất lực, suốt ngày mang vẻ mặt lạnh lùng như cả thiên hạ đều nợ hắn hai lạng bạc. Hắn tài năng và có khả năng hơn ta nhưng không bao giờ chủ động ra tay. Đúng lúc khiến người ta nghi ngờ trong thời khắc nguy cấp hắn sẽ mặc kệ số phận thì hắn lại luôn có những hành động khiến người ta kinh ngạc.

Khi đội tuần tra của vương trướng thay ca, ta và Tạ Hòe An ẩn náu trong hang núi gần đó, tính toán thời gian đổi phiên gác giữa ngày và đêm.

Trong giây phút tĩnh lặng, ta nói lời cảm tạ: "Ngươi lại cứu ta một lần nữa."

Hắn lắc đầu, hồi lâu mới nói: "Là ngươi đã cứu ta."

Ta không hiểu ý hắn.

Đúng lúc đó, ánh chiều tà nghiêng bóng chiếu vào hang. Dáng người cao lớn thẳng tắp của hắn tiến gần thêm hai bước, hắn ôm ta vào lòng, môi hắn mỏng và lạnh cùng với đường quai hàm đẹp đẽ.

Bỗng ta cảm thấy đầu mình nhẹ bẫng, dây buộc mũ tóc bị hắn rút ra, không khí tràn ngập mùi tanh nồng của máu.

"Có rắn." Hắn nhếch môi khẽ nói.

Mái tóc dài như mây xõa xuống, ta quay đầu nhìn lại. Quả thật có một con rắn độc toàn thân đỏ rực đã bị hắn đập ch ở cửa hang.

Ánh mắt hắn liếc nhìn ta, dừng lại một chút rồi nói: "Ngươi trong bộ dạng nữ tử cũng khá xinh đấy."

Ta buộc lại mái tóc.

Trong khắc sau đó, hắn kể cho ta nghe câu chuyện về quá khứ.

Tạ Hòe An, nhi tử độc nhất của Tạ Bá ở Thanh Hà, được dạy dỗ lễ nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, viết lách như cơm bữa, thơ văn, Kinh Dịch, Xuân Thu như áo mặc.

Còn nhớ năm sáu tuổi, Thánh thượng muốn xây Dưỡng Tâm Trai tốn sáu trăm vạn, nói rằng "Khổ một chút cho bách tính, dưỡng một chút cho quân phụ", cả triều văn võ im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng.

Chỉ có phụ thân hắn đập đầu vào tường, dâng sớ can gián đến ch buộc Thánh thượng phải nhượng bộ. Cái giá phải trả là lãnh năm mươi trượng, cuối cùng cha hắn được khiêng về trong tình trạng máu me be bét.

Tiểu Hòe An không hiểu: "Dù là việc đúng đắn đến mấy, tại sao nhất định phải để cha làm?"

Cha hắn đáp: "Bởi vì chúng ta họ 'Tạ', chúng ta phải xứng đáng với cái họ này."

Tạ Hòe An gật đầu, như hiểu mà như không hiểu.

Trong người hắn chảy dòng máu họ Tạ, sinh ra đã cứng cỏi hơn người khác hai phần. Vì thế năm đó ước mơ lớn nhất của hắn là trở thành trụ cột của nước Sở, ch vì võ thì chiến đấu, ch vì văn thì can gián, đó là vinh quang, là niềm tin, là thần thoại của hắn.

Tất cả đều tan vỡ vào mùa hè năm hắn mười tuổi.

Đại Sở muốn hòa đàm với người Hung Nô, thành ý tốt nhất chính là cái đầu của phe chủ chiến - Tạ công.

Thế là tội danh "có thể là có tạo phản" được gán cho họ. Gia tộc họ Tạ trung thành suốt bốn đời bị tru di tam tộc, chỉ còn một mình hắn còn sống.

Cha hắn đã ch trong tư thế đứng thẳng, trước khi ch còn nhìn chằm chằm vào hắn: "Hòe An, hoàng thất bất nhân nhưng Tạ gia không thể bất nghĩa. Ta muốn con hứa với ta, ở trước từ đường đầy đủ trung liệt của Tạ gia mà thề, không được báo thù, không được báo thù!... Con muốn làm ô nhục môn đình Tạ gia sao? Con mau thề đi, mau thề đi!"

Hắn không nói mình đã sống sót như thế nào.

Nhưng ta nghĩ giữa cái ch bi tráng và sống trong nhục nhã, chắc chắn cái sau mới thực sự bi tráng hơn.

Ánh sáng trong hang mờ ảo.

Ta nhìn thấy chữ khắc trên má trái hắn lấp lánh ánh sáng u ám, toát lên sự tuyệt vọng và tàn tạ ch chóc.

Tạ Hòe An khẽ cười nhạt: "Trung liệt cả họ, trung liệt cả họ... Lão già đó, trước khi ch còn nói bảo vệ quốc gia, bảo vệ xã tắc. Nhi tử ông ta sống sót nhưng thân xác bị chẻ làm hai nửa, một nửa trên thân, một nửa trong từ đường. Hắn nghĩ mình nên làm gì đó, hắn có thể làm gì đó nhưng cuối cùng hắn chẳng làm được gì cả."

"Ngươi đã làm rồi." Ta nói: "Ngươi đã cứu ta, không chỉ một lần."

"Có lẽ vậy." Hắn khẽ cười: "Thực ra để bảo vệ nước Sở, việc đầu tiên ta nên làm là gi ngươi, nữ tử như ngươi thật sự quá nguy hiểm."

"Nhưng không hiểu sao ta lại không ra tay được. Trong con người ngươi luôn có một sức sống hoang dã thuần khiết nguyên thủy, khiến ta nhớ nhà, nhớ về ngày xưa."

Trước vương trướng của Nhu Nhiên.

4

Một nhóm lực sĩ râu xồm để trần bộ ngực lông lá đang ngồi quanh đống lửa bập bùng vui vẻ thi đấu vật tay.

Tạ Hòe An gật đầu với ta, hắn giúp ta đánh lạc hướng bằng cách đốt cháy kho lương thực của chuồng ngựa bên cạnh, còn ta thì nhân lúc hỗn loạn lẻn vào vương trướng.

Cách bài trí trong trướng chỉ khiến ta liên tưởng đến thời ăn thịt s ố n g uống m á u tươi. Trên cái giường dài chất đầy da hổ, trên giá treo toàn xương đại bàng. Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những điều đó, ta lấy từ trong tay áo ra thuốc độc ăn mòn xương cốt rồi pha vào bình rượu trên bàn.

Bỗng bên ngoài vang lên vài câu tiếng Nhu Nhiên, tim ta chùng xuống, ta vội đặt bình rượu về vị trí cũ, thân hình nhanh như cắt chui xuống gầm giường. Tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập, tiếng cởi áo sột soạt, tiếng tu rượu ừng ực...

Ta nuốt nước bọt, quả nhiên tin tình báo về việc Khả Hãn thích uống rượu trước khi ngủ là thật.

Không lâu sau, một cái xác nặng nề đè xuống, tiếp theo là tiếng ngáy như sấm.

Ta nhẹ nhàng hít thở rồi rón rén bò ra, khi đến đầu giường thì thanh đao ở thắt lưng lóe sáng trong ánh lửa. Người trên giường chợt mở mắt, phản ứng đầu tiên của đối phương là chộp lấy chiếc búa trên bàn rồi định mở miệng gọi người.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Cùng lúc với tiếng tim đập dữ dội, ta theo bản năng lao về phía trước, dù chiếc búa suýt đập nát xương bả vai, ta vẫn bịt chặt miệng hắn ta lại.

Không thể để hắn ta lên tiếng, không thể để hắn ta kêu lên, đó là ý nghĩ duy nhất còn lại trong đầu ta.

Khả Hãn cũng phản ứng rất nhanh. Hắn ta vung búa định đ ậ p vào đầu ta, ta nghiêng người về bên trái. Một tiếng “rắc" vang lên, xương bả vai vỡ nát thành bột, nửa người ta tê liệt.

Nhưng làm sao ta còn quan tâm được nhiều thế. Ta thuận tay túm lấy tấm chăn lông rồi hung hãn trùm lên đầu hắn ta, đồng thời rút thanh đao lạnh lẽo bên hông đ â m vào từng nhát một.

Gân xanh nổi cuồn cuộn trên cánh tay lộ ra của Khả Hãn. Hắn ta điên cuồng vùng vẫy nhưng ta không nhượng bộ chút nào, cuối cùng sau không biết bao nhiêu nhát chém, động tĩnh trên giường dần yếu đi.

Ta vẫn không dám lơ là nửa phần mà đ â m thêm mười mấy nhát vào vị trí quả tim dưới tấm chăn. Bấy giờ ta mới kiệt sức, nghiêng nửa người lăn xuống giường thở hổn hển.

Tấm chăn lông như ngâm trong sông máu.

Ta không phân biệt được đâu là máu của mình, đâu là máu của hắn ta. Cũng không rõ cái ch của Khả Hãn là do ta đâm ch, bóp ch, hay do thuốc độc phát tác.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Khả Hãn Nhu Nhiên đã ch, trấn Nam An đã được giữ vững.

Trên con đường mòn từ hố chôn người ch về Nam An, Tạ Hòe An cõng ta, người đầy máu.

Trong cơn mê man, khi tỉnh lại ta mới cảm nhận được cơn đau như thể bị một lưỡi rìu lớn chém người làm hai, một bên trần gian, một bên địa ngục.

Đau đến nỗi ta muốn lấy một gậy đánh ngất mình đi, tới khi hoàn toàn khỏe mạnh mới tỉnh lại thì thật tốt.

Ta cứ lúc ngủ lúc tỉnh: "Lần trước là ta cõng ngươi, lần này ngươi cõng ta... Nhưng ta đâu có nặng bằng ngươi, người chịu thiệt vẫn là ta..."

"Tạ Hòe An, Khả Hãn Nhu Nhiên có sáu nhi tử, hắn ta ch rồi... Nội cung phân tranh, đám nhi tử của hắn ta chắc chắn sẽ giành giật ngôi vị Khả Hãn, trấn Nam An, mười ba thành đều được bảo vệ rồi phải không?"

Rất lâu sau mới vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Phải. Đều được bảo vệ rồi."

Trong cơn mê, giọng nói ấy dường như còn hỏi: "Nam An chẳng liên quan gì đến nàng, tại sao nàng phải liều mạng để bảo vệ nó?"

"Chúng ta nợ bà ấy..."

"Ồ, nợ gì, một quả trứng gà?"

Thế là người trên lưng im lặng.

Tạ Hòe An nghĩ, thật ra khi ngủ nàng rất đẹp, khuôn cằm thanh tú, ngũ quan tinh xảo, ngay cả khi nhắm mắt thì khóe môi nàng vẫn nở nụ cười trong trẻo.

Là kiểu dung mạo không đến nỗi diễm lệ nhưng rất dễ chịu, tại sao khi ném một người như vậy vào đám nam nhân, lũ đui mù đó lại không phát hiện ra đây là một viên ngọc thô chứ?