Quy Dã - Kim Vụ

Chương 59: Bạn trai giận rồi phải dỗ thế nào




Thẩm Thanh Đường bị kéo đi xem giường, đi ngang qua khu bán giường liền hoa hết cả mắt, nhân viên bán hàng thao thao bất tuyệt: “Cái này sản phẩm mới nhất của Ý, giường lớn được bọc bằng da Baxter, phong cách tổng thể thiên về cao cấp và sang trọng, sờ vào có thể cảm nhận được đây là da thật, chất lượng mềm mại, có thể tưởng tượng giống như rơi vào một đám mây, hơn nữa thủ công tinh tế, từng đường nét được thiết kế sao cho thoải mái nhất.”

“Quý khách có thể nằm thử, sau khi trải nghiệm quý khách sẽ nhận thấy sự ưu việt của nó.”

“Được, rất tốt.”

Thẩm Thanh Đường nhìn Hứa Kim Dã.

“Em quyết định đi.”

“Vậy lấy cái này.”

Từ cửa hàng gia dụng bước ra, Hứa Kim Dã lái xe đến nhà mới. Căn hộ này được mua từ hai năm trước. Sau khi nhận nhà được một năm thì bắt đầu sửa chữa. Đây là một căn biệt thự độc lập, sân trước rộng rãi, đã được trồng thảm cỏ, sạch sẽ như căn hộ mẫu, đi vào bên trong, giống như Hứa Kim Dã đã nói, về cơ bản gần như đã trang trí xong, chỉ còn đồ nội thất là chưa có.

“Những món đồ nhỏ nhỏ em mua vẫn còn để ở chỗ anh, đợi sắp xếp xong mấy món lớn lớn thì dọn chúng vào.”

“Em thích phong cách này không?”

Phong cách đơn giản, màu chủ đạo là màu xám nhưng nhấn nhá bằng hoa văn trên đèn, tính thiết kế rất mạnh, những đường nét uyển chuyển không hề cảm thấy đơn điệu.

Thẩm Thanh Đường gật đầu, chỉ vào bốn bức tường trống trải, nói rằng sau này sofa sẽ đặt ở đây, bàn ăn sẽ là một chiếc bàn dài, rồi còn phải mua thêm một vài bức tranh để trang trí, cô thích ánh đèn có màu hoàng hôn, cây kiểng sẽ đặt như thế này, thảm trải sàn sẽ chọn màu gì…. Cô nói rất nhiều thứ như thể ngón tay chỉ về nơi nào thì sẽ tưởng tượng ra chúng ở đó.

Đây là nơi thuộc về cô.

Là nhà của chúng ta.

Hứa Kim Dã ôm cô đến ban công, từ trên nhìn xuống, nhìn sân vườn: “Đợi dọn vào rồi sẽ trồng một cái cây hợp hoan, mười năm sau nữa nó sẽ cao ngang ban công, đến khi ấy em giơ tay là có thể hái hoa.”

Hợp hoan, còn có một cái tên khác là Thanh Đường.(*)

Ưa nắng ghét lạnh.

*

Gần đến cuối năm, Thẩm Thanh Đường đã ở nhà được một tháng, buổi sáng cô đi làm, tan ca cô sẽ lên mạng xem một vài loại tranh và những thứ nhỏ nhặt khác, nhân viên giao hàng liên tục gửi đồ đến Hứa Kim Dã nói hôm nay bảo vệ ngoài cổng gọi điện thoại cho anh hỏi có muốn đem đồ đến nhà kho không, anh đến mới biết hàng chuyển phát nhanh chất thành đống như núi. Bảo vệ uyển chuyển hỏi có phải anh làm người bán hàng livestream không.

“Đồ phá của.”

Hứa Kim Dã cười cười: “Có điều, vẫn nuôi được.”

*

Mẹ Thẩm thường xuyên ở nhà, nhưng hai mẹ con rất ít nói chuyện với nhau, lúc ăn cơm mỗi người ngồi một bên, bầu không khí ngột ngạt.

Buổi tối, mẹ Thẩm gõ cửa phòng ngủ của cô, cầm theo hộp thuốc đến hỏi có phải cô đã lấy thuốc của bà đúng không: “Hôm nay mẹ đi mua hộp mới, so sánh kỹ càng mới phát hiện chúng không giống, con đổi thuốc an thần của mẹ thành vitamin?”

“Ừm, con đã hỏi bác sĩ rồi, uống thuốc thời gian dài sẽ bị phụ thuộc, có thể ảnh hưởng đến chức năng gan thận.” – Thẩm Thanh Đường nói.

“Con còn muốn quản mẹ?” – mẹ Thẩm nhăn mặt. Bởi vì mấy ngày nay vẫn dùng thuốc nhưng bà vẫn mất ngủ, nghĩ rằng thuốc hết hạn, bà đến bệnh viện mới biết thuốc bị đổi.

“Con chỉ quan tâm mẹ thôi.”

“Mẹ không cần con lo, nếu con quan tâm mẹ, con sẽ không nói đi là đi liền hai năm…” – Đột nhiên mẹ Thẩm dừng lại, mím môi mới nói: “Mẹ hiểu rõ cơ thể của mẹ, con đừng đụng vào thuốc của mẹ.”

Nói xong liền bỏ đi.

“Mẹ.”

Thẩm Thanh Đường gọi bà, ánh mắt cô dịu lại: “Nếu mẹ ngủ không được, chúng ta có thể ngủ chung với nhau.”

Giống như lúc nhỏ, hai mẹ con sẽ ngủ chung một giường.

Mẹ Thẩm không quay đầu lại, như không nghe thấy, bà quay về phòng. Mấy hôm sau, bà đến phòng Thẩm Thanh Đường, hỏi cô việc ngủ chung kia còn tính không, Thẩm Thanh Đường mở mắt, đôi mắt ngấn nước, cô gật đầu nói đương nhiên.

Hai người nằm trên một chiếc giường, cũng không thể giống như lúc nhỏ nên cơ thể cả hai đều ngượng ngùng, cứng đờ, chính giữa còn có một khoảng cách.

Mẹ Thẩm chủ động nói: “Cậu ta đến tìm mẹ, chắc con cũng biết, kể về chuyện hai năm trước.”

“Xin lỗi.”

“Lúc đó mẹ vẫn luôn nghĩ, mẹ…có phải là một người mẹ thất bại không? Mẹ nghĩ rốt cuộc mẹ đã làm chuyện gì mà đến con gái mình, con gái ruột của mình lại phải dùng cách đó để thoát khỏi mình, mẹ hỏi chú Tề, ông ấy chỉ thú nhận với mẹ một chuyện.”

“Ông ấy nói khi ông ấy đón con tan học đã đưa con đi ăn đồ lề đường. Con rất thích ăn khoai lang nướng và hạt dẻ rang. Lần đầu tiên được ăn, con đã suy nghĩ rất lâu, chú Tề nói với con, đừng sợ, mẹ sẽ không biết đâu, nhưng con vẫn rất lo sợ, sợ mẹ sẽ tức giận.”

“Chú Tề phải dỗ con rất lâu con mới chịu ăn, ông ấy nói ánh mắt của con khi ấy sáng bừng, luôn miệng nói cám ơn, nói rằng hôm nay là ngày con vui nhất.”

Mẹ Thẩm im lặng một lúc, hít thật sâu: “Mẹ đã nghiêm túc nhớ lại, câu nói đó con chưa từng nói với mẹ.”

Sao lại như thế.

Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.

Chúng ta ở bên nhau một thời gian rất dài.

Sự tĩnh mịch của buổi đêm luôn khiến cho nỗi đau ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng trở nên trầm trọng hơn, sinh ra vô vàn cảm xúc, hỗn loạn, giống như cơn sóng sắp đánh vỡ con đê.

“Đã từng.” – Thẩm Thanh Đường nói rất nhỏ.

“Lần con uống trộm rượu đó, nằm bò lên vai ba, mẹ vừa cười vừa giận. Lúc đó, gia đình chúng ta rất thân thiết. Ba không tốt, không sao cả, mẹ muốn ly hôn cũng được, con đều ủng hộ cả, con chỉ muốn mẹ vui vẻ.”

“Ly hôn?” – Mẹ Thẩm khẽ lặp lại, cười khổ: “Không cần nhắc đến ông ấy, mất hứng, kể cái khác đi, chuyện con đi du học hai năm.”

“Ừm.”

Thẩm Thanh Đường kể rất nhiều chuyện, cô biết mình không phải người hài hước, không thể kể lại những chuyện mình đã trải qua một cách sinh động thú vị được. Cô kể rất nghiêm túc, cố gắng nhớ lại nhưng vẫn sót rất nhiều chuyện. Hai năm đó cô rất bận, cô sắp xếp lịch trình đầy ắp mỗi ngày để ngăn cho mình suy nghĩ lung tung. Ở nước ngoài, bắt đầu lại mọi thứ từ con số không, cô từ một người được chăm sóc trở thành người tự lo cơm ăn áo mặc, nhà ở phương tiện đi lại, từ luống cuống tay chân đến quen thuộc đường sá, cũng từng bị cướp túi xách ở đầu đường, bị mất đồ ở ký túc xá, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nghĩ mình không chịu đựng thêm được nữa.

Mẹ Thẩm lắng nghe một cách nghiêm túc, nếu như vào hai năm trước bà sẽ không thể tưởng tượng được con gái mình có thể làm được, rời xa bà và độc lập trưởng thành.

Thực tế, Thẩm Thanh Đường trưởng thành hơn rất nhiều.

Trò chuyện đến gần bốn giờ sáng, hai mẹ con bắt đầu buồn ngủ đến mơ màng, Thẩm Thanh Đường dựa lại gần, kéo gần khoảng cách ở giữa hai người, cô ôm lấy mẹ Thẩm, tựa đầu cánh tay đang cong lại của mẹ Thẩm, thủ thỉ với bà: “Mẹ, con đã gặp được một người rất tốt.”

“Con muốn được yêu thương anh ấy.”

Thẩm Thanh Đường cảm giác được một làn hơi dài trên đỉnh đầu mình, mẹ Thẩm không trả lời nhưng sau đó bà đưa tay khẽ vuốt tóc cô.

Khi Thẩm Thanh Đường thức dậy, mẹ Thẩm đã rời đi cùng với món quà mà bà vẫn luôn không chịu nhận.

Một chiếc ghim cài áo xinh đẹp.

Cô mua nó trong một cuộc đấu giá, tốn đến hai năm tiền học bổng.

*

Lúc ba Hứa còn trẻ vốn đã không hài lòng với cuộc hôn nhân sắp đặt từ ông cụ Hứa nên đã bỏ ra nước ngoài vài năm không về, cũng không dùng xu nào từ gia đình, mở một công ty nhỏ ăn nên làm ra, ông cụ nhận ra ý định của con trai mình bèn dùng chiêu bệnh nặng lừa con trai về nước.

Thấy ông cụ chịu xuống nước, ba Hứa mới đồng ý để ông tự do chọn một đối tượng liên hôn khác, sau đó tiếp quản công ty.

Cha mẹ sinh con Trời sinh tính. Ông cụ Hứa lúc nổi cơn tam bành đã mắng như thế.

Vừa khéo, phần bướng bỉnh này đã được Hứa Kim Dã kế thừa trọn vẹn. Hai cha con không ai nhường ai. Ba Hứa không khuyên nổi nữa thì đổi thành áp bức, buộc Hứa Kim Dã ra nước ngoài, thế nhưng từ đó về sau ông cũng không thấy anh về nhà nữa. Mối quan hệ giữa hai cha con cứ bế tắc như vậy, đấu xem ai kiên trì hơn ai, kẻ cúi đầu trước là kẻ thua cuộc.

Hứa Kim Dã đưa Thẩm Thanh Đường về nhà như mọi ngày, liếc mắt nhìn thấy một chiếc xe thường xuyên xuất hiện trong gương chiếu hậu mấy ngày nay.

Anh dặn dò tài xế vài câu, xe dừng lại trước cửa Hội sở. Hứa Kim Dã bước xuống xe, đi thẳng về phía sau xe, đến chỗ chiếc BYD thì dừng lại, cong tay gõ lên kính xe. Người trong xe còn đang định giả chết nhưng thấy không thể trốn được, đành phải hạ kính xe xuống, lộ ra gương mặt của một người đàn ông bình thường như bao người.

“Xuống xe.” – Hứa Kim Dã ngắn gọn súc tích.

“Giám đốc Hứa, tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi, anh đừng làm khó tôi mà.” – người kia cười cười, co rúm người lại, thậm chí nếu thật sự còn sức anh ta thật sự muốn bỏ chạy.

Hứa Kim Dã cụp mi mắt nhìn xuống: “Biết, có định làm gì anh đâu, chỉ muốn nói vài câu thôi.”

Người đàn ông vừa xuống xe vừa nói: “Tôi chỉ làm việc do Chủ tịch Hứa giao thôi, Ngài ấy lo lắng cho anh, nên bảo tôi chú ý anh một chút.”

Trông thấy tài xế của Hứa Kim Dã cũng xuống xe, vóc dáng cao to. Trong bóng tối cảm giác áp bức càng mạnh mẽ, nếu thật sự muốn làm gì đó, anh ta cũng không còn chỗ để chạy, anh ta run rẩy nuốt nước bọt.

Chưa cần nhắc đến hai chữ “im miệng”, ngược lại nếu nói thì càng giống như vệ sĩ hơn.

Hứa Kim Dã cười: “Căng thẳng thế? Tôi chỉ muốn hỏi, hôm nay anh định về nói gì với ba tôi?”

“Tôi nói tôi không thấy gì hết, anh vừa tan làm là về nhà luôn, không có đến nơi nào hết, không gặp ai hết.” – Người đàn ông kia rất nhanh nhẹn, lập tức hiểu rõ, giọng điệu kiên quyết.

“Không đúng.”

“Tôi đã nhìn thấy.”

Hứa Kim Dã vẫn nói bằng giọng điệu lười nhác kia, bình tĩnh sửa lại.

Oong một tiếng, lòng dạ người đàn ông hốt hoảng, nhớ lại mấy ngày nay mình đi theo dõi cũng có nhìn thấy cái gì không nên thấy đâu, hai người này cũng chỉ tan làm cùng đi ăn cơm, rồi sau đó tài xế sẽ xuống xe, đại khái là ngồi trong xe trò chuyện khoảng hai tiếng…Ôi mẹ….không lý nào đến mức sẽ giết người diệt khẩu chứ??

Không để anh ta nghĩ ngợi linh tinh tiếp nữa, Hứa Kim Dã nói: “Lúc anh về báo cáo lại với ba tôi, hãy nói quá lên một chút.”

“Nói quá, nói quá thế nào?”

“Đọc tin tức giới giải trí bao giờ chưa?”

Người đàn ông lắc đầu rồi lại mau chóng gật đầu: “Xem rồi, nhưng không có ấn tượng gì hết.”

“Cần tôi dạy anh không?”

Người đàn ông cật lực lắc đầu.

Hứa Kim Dã mím môi, cười thản nhiên: “Tự nghĩ đi.”

Tài xế không nhìn nổi nữa, choàng vai người đàn ông, đi vài bước vào vị trí tối hơn, mới nói: “Phải nói gì hả, đương nhiên là bọn săn tin nói thế nào thì anh cứ nói thế ấy, phóng đại lên, tin càng giật gân càng tốt.”

“Tin giật gân?”

“Ví dụ như, người nổi tiếng nào đó gặp gỡ trong khách sạn, đại chiến ba tiếng đồng hồ mới rời đi. Mấy tin tức mà bọn săn tin viết như thế nào thì anh dựa vào đó mà nói, còn phải khiến nó phong ba bão tố nhiều hơn nữa.” – Tài xế thấp giọng nói chuyện.

Người đàn ông cái hiểu cái không: “Vậy lúc tôi nói với Chủ tịch hứa, Giám đốc Hứa và cô Thẩm nắm tay nhau ngọt ngào rời khỏi nhà hàng, sau đó gặp nhau trên xe ba tiếng đồng hồ được không.”

“Sau đó còn đến bệnh viện, đến khoa Phụ sản, Giám đốc Hứa cũng cùng đi vào, lúc trở ra, sắc mặt hai người đều rất nghiêm trọng.”

“Được không?”

Người đàn ông ngước mắt lên hỏi.

Tài xế: “…”

Tài xế vỗ vỗ vai người đàn ông, yên tâm nói: “Anh có căn lắm nha.”

Mấy hôm sau, ba Hứa gọi Hứa Kim Dã đến gặp ông.

Mấy hôm nay ba Hứa nghe báo cáo lại lịch trình của Hứa Kim Dã, ông không thể nhịn được nữa. Thường ngày ông đều giữ vẻ mặt nghiêm nghị nhưng lúc này nó đã đen xì.

Hứa Kim Dã đẩy cửa đi vào, một hộp khăn giấy ném vào người anh, nhưng nhắm không chuẩn vì vậy rơi xuống đất. Cửa được đóng lại, ba Hứa đập bàn: “Mày rốt cuộc muốn làm cái gì hả thằng khốn?”

“Gì ạ?”

“Mày đừng có giả ngu với tao. Hôm đó tao đã nói rất rõ ràng, tao bảo mày mau chóng từ bỏ đi, mày thì hay rồi, ngày nào cũng đưa đón người ta đi làm tan làm, mày còn….” – có mấy câu xấu hổ ba Hứa không nói ra miệng được, sau khi dừng lại chỉ nói: “Sau đó còn đến bệnh viện, mày nói thật với tao đi, đứa bé được mấy tháng?”

“Đứa bé gì ạ?”

Sắc mặt Hứa Kim Dã vẫn bình tĩnh như vậy, anh còn cúi người xuống nhặt hộp khăn giấy lên, sau khi đi tới còn cẩn thận đặt hộp khăn giấy lại cho ngay ngắn. Thậm chí còn rút luôn tờ giấy đầu tiên không còn sạch đi, vo thành một cục, vứt vào thùng rác. Anh mới ngước mắt, nhìn về phía ba Hứa.

“Vẫn còn diễn, không phải mày đã đến bệnh viện sao, mày thật sự định sinh đứa bé ra rồi nuôi nó bên ngoài sao? Ai dạy mày cái kiểu khốn nạn như vậy hả, đối xử với con gái nhà người ta tùy tiện như vậy? Không phải đang ở công ty tao chắn chắn sẽ đánh chết mày.”

Ba Hứa nhìn trái nhìn phải, không có món nào để ném.

Hứa Kim Dã: “Hay bây giờ về nhà?”

“Hứa Kim Dã, tao không có nói chơi với mày! Mày có biết chuyện mày đang làm khốn nạn chừng nào không, bây giờ còn làm người ta có thai. Coi như là tao hạ mình đến cửa nhà người ta thì chắc gì sau khi biết chuyện người ta sẽ đồng ý? Đổi lại là tao, tao không đánh chết mày tao không nuốt trôi cục tức này.” – Ba Hứa nổi giận đến mức thở dốc.

“Sao ba lại tức thành thế này.” – Hứa Kim Dã mở nắp ly giữ nhiệt, đưa nước tới: “Ba uống chút nước hạ hỏa đi, từ từ con giải thích.”

Ba Hứa uống liền mấy ngụm.

“Ba không cần lo con bị đánh chết đâu, không có đứa trẻ nào hết, con chỉ muốn kết hôn thôi, chưa từng nghĩ đến sẽ có con sớm vậy đâu.”

“Không mang thai? Vậy đến bệnh viện là chuyện gì?”

“Chỉ là đến khám bệnh thôi, hôm đó con không khỏe.”

“…”

Đột nhiên ba Hứa hiểu ra ông bị lừa. Giống như năm đó ông bị ông cụ Hứa lừa: “Mày là thằng khốn!”

Hứa Kim Dã bật cười: “Vâng, vâng, ba đừng giận nổ phổi nữa.”

“Mày ra ngoài, mày lập tức cút ra ngoài cho tao!”

“Ba.”

Hứa Kim Dã đột nhiên nói, giọng điệu nghiêm túc, sắc mặt cũng trở nên nghiêm chỉnh: “Lớn đến chừng này con chưa từng cầu xin ba chuyện gì, chuyện này coi như con cầu xin ba.”

Ba Hứa ngồi trên ghế văn phòng, cơn tức vẫn chưa tan: “Tôi còn tưởng hai năm nay anh đã thông suốt. Mỗi ngày tan làm đều muộn hơn bất cứ ai, những việc tôi giao anh cũng chưa từng phạm bất cứ sai lầm nào, anh làm tốt hơn cả trong sự tưởng tượng của tôi. Anh về nhà luôn khiến cho mẹ anh yên tâm, anh làm việc ở bên ngoài cũng rất ổn, tôi thật sự đã cho rằng, anh đã hiểu chuyện, đã khôn lớn từ dáng vẻ lẫn nội tâm.”

“Ba nói đúng, nhưng mà con làm tất cả cũng vì cô ấy.” – Hứa Kim Dã nói một cách thờ ơ: “Con nghĩ con hẳn là kẻ trời sinh biếng nhác, chuyện công ty khiến con thấy rất phiền, đến nay vẫn vậy. Nhưng nếu muốn có kết thúc có hậu với cô ấy, con phải làm được, phải làm cho người lớn hai nhà đều hài lòng.”

“Lúc mới bắt đầu con cũng chẳng có lòng tin gì đâu, con là kẻ ăn chơi thế nào chứ, một đoạn tình cảm thôi sao có thể thay da đổi thịt, chỉ là….không thể không thừa nhận, thú thật, con cảm thấy rất vui.”

“Có lẽ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô ấy tồn tại là để hạ gục con.”

“…”

Hồi lâu sau, ba Hứa đã bình tĩnh trở lại, hừ một tiếng: “Tiền đồ.”

“Năm đó không phải ba cũng vậy à, nói đời này chết cũng không liên hôn nhưng gặp mẹ con một lần liền đổi ý. Ngẫm nghĩ một chút thì loại chuyện này là gen di truyền, con thế này cũng được tính là người bị hại thôi?”

Ba Hứa tức cười, hết kiên nhẫn xua tay đuổi người: “Cút cút cút.”

*

Thẩm Thanh Đường làm quen với công việc rất nhanh, cô được các anh chị đi trước hướng dẫn, bắt đầu từ những công việc đơn giản trước, cô rất sẵn sàng làm những công việc mang tính thử thách, xét về mặt cá nhân cũng sẽ giúp ích rất nhiều, những công việc được Thẩm Thanh Đường nhận không xảy ra sai sót gì cả.

Chỉ duy nhất một điều khiến cô không thoải mái chính là thái độ của nhóm trưởng. Anh ta không hề trắng trợn động tay động chân gì nhưng sẽ lấy chức vị của mình ra để hỏi vu vơ những câu hỏi mang tính riêng tư. Ra vẻ người có kinh nghiệm bảo nếu trong công việc hoặc đời sống cá nhân có vấn đề gì thì có thể đến tìm anh ta.

Thẩm Thanh Đường đều qua loa vài câu cho qua chuyện.

Lúc chuẩn bị tan ca, cô bị gọi lại.

Nhóm trưởng bày ra vẻ mặt phóng khoáng nói: “Đi cùng đi, đúng lúc anh có chút việc cần nói với em.”

“À, vâng.”

“Tiểu Đường này, hôm nay giám đốc có nói với anh về em, ông ấy nói rất ngạc nhiên về em. Một cô gái như em lại có thể làm việc năng suất đến như vậy. Anh cũng rất tán đồng, khả năng thích ứng công việc của em rất tốt, trong tất cả những người vào công ty cùng thời điểm em là người ưu tú nhất.”

“Cám ơn.”

Thang máy xuống tầng, Thẩm Thanh Đường cảm giác được anh ta làm như vô tình nhích gần về phía cô, nhưng vì đang trong giờ tan làm, trong thang máy rất đông, người chen chúc nhau, cô không thể nói anh ta cố ý được, chỉ có thể cố gắng hết khả năng nhích về phía cô gái bên cạnh.

Cửa thang máy mở ra.

Thẩm Thanh Đường cảm ơn trời đất.

Nhóm trưởng đi theo cô, nhìn thấy túi xách cô đeo, nói: “Túi này đắt lắm, phải hơn mấy vạn.”

“Vâng. Bạn trai tôi đến đón, tôi đi trước.”

Thẩm Thanh Đường thật sự không muốn dây dưa với anh ta thêm nữa, cô nghĩ nơi này dù sao cũng là sảnh chung, nếu anh ta giữ mặt mũi hẳn sẽ biết điểm dừng.

“Gấp gì chứ, không nỡ để bạn trai đợi sao?” – Nhóm trưởng cười cười: “Mức sống của em chắc là không thấp đâu, chi phí hằng tháng phải tiêu khá nhiều đúng không, tiền lương có đủ tiêu không?”

“Mấy cô gái như em anh gặp nhiều rồi, dáng vẻ xinh đẹp, quần áo túi xách đồ trang điểm chắc chắn rất nhiều, cuộc sống lung linh tươi đẹp. Nếu không thì chẳng phải đang lãng phí gương mặt này sao? Có điều anh đoán tiền lương của em chắc chắn không đủ tiêu đâu, bạn trai chắc cũng cho em tiền nhưng mà anh tò mò, anh ta có đủ khả năng không?”

Hơn một tháng anh ta luôn nghe Thẩm Thanh Đường nói có bạn trai nhưng chưa từng thấy người thật bao giờ, bảo là có xe đưa đón nhưng chưa từng thấy xe đâu, nếu là con xe tốt thì sợ gì bị người ta thấy, e là chỉ là một chiếc xe điện mấy chục ngàn.

Người chạy chiếc xe mấy chục ngàn không thể chịu nổi cuộc sống xa hoa như Thẩm Thanh Đường. Anh ta thì khác, anh ta đã ngoài ba mươi, dù là tiền tiết kiệm hay tiền lương thì những người đàn ông trẻ tuổi không thể nào so với anh ta được.

“Hay em theo anh đi, mỗi tháng anh cho em ba vạn, cũng không cần em chia tay bạn trai, bên cạnh anh mỗi ngày là được. Khi nào em chán ghét tên bạn trai kia thì anh cho em thêm hai vạn. Quà tặng thông thường như túi xách gì đó tùy em chọn.”

“Ba vạn?”

Đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh lùng ở phía sau, không biết Hứa Kim Dã đến đây từ lúc nào, cười như không cười, ánh mắt khép hờ, tầm mắt lướt nhìn mặt tên nhóm trường.

Thẩm Thanh Đường sững sờ, cảm thấy đau đầu.

“Anh là ai?”

Nhóm trưởng híp mắt nhìn Hứa Kim Dã.

Hứa Kim Dã mím môi: “Tôi? Tôi là bạn trai nghèo khổ của cô ấy.”

Nhóm trưởng: “…”

Trong lòng nhóm trưởng thầm nghĩ chả trách trông quen quen, có lẽ là trong buổi liên hoan đón người mới lần trước từng thấy ảnh trong điện thoại của Thẩm Thanh Đường.

“Nếu tôi đồng ý chia tay thì anh cho tôi bao nhiêu?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Nhóm trưởng ngạc nhiên, liếc mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhìn bộ vest thẳng thớm không hề rẻ tiền Hứa Kim Dã đang mặc, nhưng không ngờ phản ứng của anh ta lại bình tĩnh như vậy.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Đường, trong mắt hiện lên nụ cười vui như kịch, dường như muốn nói tên bạn trai của em cũng chẳng ra làm sao, mà em cứ xem như của báu.

“Tôi cho cậu mười vạn.”

“Mười vạn?”

“Điều kiện tiên quyết là Tiểu Đường đối xử tốt với tôi, sau khi hai người chia tay tôi cho cậu hai mươi vạn.” – nhóm trưởng đẩy gọng kính, điệu bộ lẫn giọng nói khá tự mãn, anh ta đủ vốn để chơi.

Hứa Kim Dã nở nụ cười.

Nhưng trong mắt không hề có ý cười, cằm căng chặt, phần thái dương giữa hai đầu mày cau chặt lại, dường như một loại cảm xúc tàn ác xấu xa nào đó đang chực chờ tuôn trào. Hứa Kim Dã kìm chế, nhìn Thẩm Thanh Đường nói: “Không thể động tay động chân trước mặt em được, sẽ dọa em mất, hay em ra xe trước nhé?”

Lúc anh đánh Đoạn Khải Văn mức độ nghiêm trọng đến thế nào Thẩm Thanh Đường đã biết. Nơi này đông người, đến lúc đó lại bị đăng lên mạng xã hội, lại thêm một đợt dư luận.

“A Dã.”

Thẩm Thanh Đường khẽ gọi anh, đi qua nắm tay anh, lòng bàn tay cô mềm mại: “Em không đi, anh cũng không đánh anh ta được không?”

“Được.”

“Nghe lời em.”

Nhóm trưởng cảm thấy có gì đó không đúng, ho nhẹ: “Tôi đùa thôi, Tiểu Đường là cấp dưới tôi rất xem trọng. Anh cứ coi như tôi chưa nói gì.”

“Tiểu Đường?”

Đã đến giới hạn của Hứa Kim Dã. Tay nắm thành nắm đấm, thậm chí Thẩm Thanh Đường có thể cảm nhận được gân xanh trên tay anh, cô chỉ có thể dùng hết sức giữ anh lại.

“Nếu tôi là anh, tối nay tôi sẽ lập tức viết đơn xin từ chức, sau đó cút khỏi nơi này ngay trong đêm. Con người tôi ghi thù rất sâu, tôi còn thấy bản mặt anh thêm lần thứ hai thì không biết chuyện gì xảy ra đâu.”

“Buồn cười.” – Nhóm trưởng hừ cười: “Anh tưởng anh là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, nhưng nói vài lời với Giám đốc Tần của anh thì tôi làm được.”

Sắc mặt của nhóm trưởng đột ngột thay đổi: “Anh họ gì?”

“Hứa.”

Anh ta xâu chuỗi lại, người này họ Hứa, khi nãy Thẩm Thanh Đường gọi anh là A Dã, nhớ lại gương mặt kia, đầu óc tên nhóm trưởng loạn cào cào, như không thể đứng vững được nữa, lời nói đến miệng cũng trở nên lắp bắp: “Anh là Hứa Kim Dã?”

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ nói đùa thôi. Giám đốc Hứa đừng để trong lòng, tôi…” – Nhóm trưởng khom lưng cúi đầu, thảm hại cực điểm.

“Cút.”

Nhóm trưởng chạy nhanh hơn bất kì ai.

“Hắn ta quấy rầy em bao lâu rồi? – Hứa Kim Dã cụp mắt hỏi.

Thẩm Thanh Đường mím môi dưới, điệu bộ như đã làm sai điều gì, không dám trả lời, chỉ dám giơ một ngón tay lên.

“Hôm nay?”

“Một tháng.”

“…”

Hứa Kim Dã tức đến bật cười: “Kiên nhẫn nhỉ, bị quấy rối một tháng cũng không nói với anh? Thẩm Thanh Đường, anh phát hiện em thật sự có bản lĩnh nha, đi gặp Đoạn Khải Văn không nói với anh thì cũng thôi đi, cái này bỏ qua.”

“Em bây giờ chuyện gì cũng không nói với anh?”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường thấy Hứa Kim Dã tức giận đến như thế này, trong lòng run rẩy, cô chỉ dám lén lút liếc nhìn anh, nói: “Không phải, trước kia anh ta cũng không làm gì quá đáng, em không biết nói sao với anh.”

Giọng Thẩm Thanh Đường càng lúc càng nhỏ, đối diện với ánh mắt kia, toàn thân cô căng thẳng như một con chim cút bé nhỏ, hai tay không biết nên đặt đâu mới phải.

Chuyện này, cô cũng có chỗ làm sai.

“Thôi được, lên xe.”

“À.”

Mãi đến khi đã lên xe, Hứa Kim Dã cũng không nói thêm câu nào.

Thẩm Thanh Đường thắt dây an toàn, cô thấy sắc mặt Hứa Kim Dã vẫn rất tệ, anh giận thật rồi. Xe đã khởi động, bầu không khí trong xe đặc sệt như keo không thể tan chảy.

Hết cách rồi, cô chỉ có thể lấy điện thoại nhắn tin cầu cứu Châu Kỳ.

“Chị Kỳ.”

“Bạn trai giận rồi phải dỗ thế nào?”

Tin nhắn được hồi âm rất nhanh.

[ Châu Kỳ ]: Hứa Kim Dã giận rồi á?!

Sự hóng hớt truyền qua từng con chữ xuyên qua màn hình.

“Vâng.”

[ Châu Kỳ ]: Đơn giản lắm, xài chiêu lần trước chị dạy em đó, khen anh ta, khen cật lực vào.

“Xài rồi.”

Sự thật là anh bỏ ngoài tai.

[ Châu Kỳ ]: …….

[ Châu Kỳ ]: Rốt cuộc là em gái chọc giận Hứa Kim Dã bao nhiêu lần rồi? Có điều, làm tốt lắm!

“……”

Thẩm Thanh Đường gấp đến độ cắn móng tay, hỏi: “Không còn cách nào nữa sao?”

[ Châu Kỳ ]: Đợi chị đợi chị.

Mây giây sau Châu Kỳ gửi tin nhắn đến, lần này là một liên kết được chuyển trực tiếp qua, Thẩm Thanh Đường nhìn kỹ, là một bộ nội y gợi cảm, chất liệu mát mẻ, vải ren mỏng manh làm người khác trố mắt. Chỉ cần nhìn người mẫu mặc đã đủ khiến Thẩm Thanh Đường xấu hổ.

“………………….”

Cái này thì thôi quên đi. Chim cút bé nhỏ lo lắng không yên nghĩ.