Quy Dã - Kim Vụ

Chương 53: Hứa Kim Dã, em muốn anh




Hồ nước này Hứa Kim Dã để lại sử dụng riêng, khách không được sử dụng, đồng nghĩa là muốn làm gì ở đây cũng không thành vấn đề.

Thẩm Thanh Đường nhắm chặt mắt, nâng cánh tay ướt đẫm của mình lên khỏi mặt nước; nước trượt dọc theo làn da cô, từng giọt liên tiếp như rơi xuống, mặt hồ cũng không yên ả, dù chỉ một cử động nhỏ cũng khiến nó  lăn tăn. Đôi môi dịu dàng bao nhiêu thì động tác trên tay lại có phần thô bạo và xấu xa bấy nhiêu.

Áo tắm mà nhân viên đưa cho Thẩm Thanh Đường là màu trắng, loại liền thân, bao trọn ba vòng, cổ chữ V khoét sâu, chất liệu mỏng tang ôm sát da thịt, đường cong hiện rõ, chất vải mỏng manh, lại càng tiện lợi hơn cho người khác.

Xúc cảm trên lòng bàn tay mềm mại, cách một lớp vải như có như không mà vân vê, lòng bàn tay nóng hầm hập dường như thiêu đốt tận đáy lòng. Bàn tay như muốn bắt lấy trái tim xem thử khi nó không có máu huyết da thịt bao phủ sẽ thế nào. Nhịp đập mãnh liệt nhiệt tình như thế này là phản ứng chân thật nhất, không thể lừa gạt được ai.

Hứa Kim Dã hôn cánh môi cô, hôn gò má cô, nơi nào cũng không bỏ qua, từng nơi từng nơi một đều ngửi thật kỹ, như thể anh muốn lấp đầy toàn bộ khoảng trống trong hai năm qua. Thẩm Thanh Đường duỗi tay nắm lấy vai anh, da thịt dưới ngón tay cô cứng như đá, cô không chịu đựng nổi, phân nửa cơ thể cô gần như là dán lên người anh, âm thanh phát ra từ môi và răng. Cô xấu hổ đứng mức phải cắn lên vai anh, lúc bị giày vò đến khó chịu vẫn sẽ có âm thanh phát ra.

“Khi đó có đau không?” – giọng nói dịu dàng đến cực điểm, như ngâm mình trong như suối nước nóng ngoài trời còn những bông tuyết đang rơi, hai trải nghiệm cùng lúc.

Cô lắc đầu, nói không nên lời.

Đau không? Khi đó, dường như cảm giác đau đớn cũng là một món quà, và người trao quà là Hứa Kim Dã. Cô tham lam muốn nhiều hơn, giống như lúc này, có thể chia sẻ gánh nặng với anh.

“Khi nào thì mấy vết bầm tan hết?” – anh khàn giọng hỏi.

Thẩm Thanh Đường bị giày vò nửa vời, lông mi đẫm nước mắt, cô lắc đầu trả lời không nhớ, chỉ nhớ sau khi nhập học, cô đã đứng trước gương thay quần áo, váy ngủ xếp chồng bên chân, cô thấy trên bộ ngực trắng như tuyết của mình là vết lốm đốm, nước mắt không ngừng rơi.

Lúc đó tâm lý cô chưa trưởng thành, nhìn thấy tin tức tiêu cực của anh trên mạnh sẽ rơi vào trạng thái tự trách, như thể cô là kẻ phản bội ích kỷ. Cô đi rồi, để lại một mình Hứa Kim Dã.

Sẽ có một cách khác yên bình hơn? Cô không biết, tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, không kịp suy nghĩ kỹ lưỡng, bọn họ bị đẩy về phía trước, con người và sự việc đều thay đổi, vì vậy đó là cách duy nhất mà họ có thể nghĩ đến để tồn tại.

Tuy rằng nó rất khó để vượt qua.

“Muốn à?” – giọng nói trầm thấp của Hứa Kim Dã lại một lần nữa kéo suy nghĩ rời rạc của Thẩm Thanh Đường trở về, ngón tay run rẩy. Anh là kẻ xấu xa, nếu dựa theo mức độ tạo nghiệp của anh thì kiếp này hẳn sẽ không thể được ân xá.

Thẩm Thanh Đường lắc đầu, anh cười cười, nói cô không thành thật, thân thể so với cái miệng thành thật hơn nhiều. Anh đưa tay trước mắt cô buộc cô nhìn, chất dính trong suốt như pha lê là bằng chứng không thể chối cãi của cô. Lông mi cô run rẩy hoảng sợ, giống như kẻ ngốc bịt tai trộm chuông, cô nhắm chặt mắt, coi như không có gì xảy ra.

“Có dục vọng là bình thường thôi, không có mới phải đi bác sĩ, không cần thấy xấu hổ.”

“Hai năm nay anh rất nhớ em, nhớ đến tủy xương đau đớn, đêm đến luôn mơ thấy em, trong mơ em cứ khóc mãi, hơn phân nửa là bị anh bắt nạt đến khóc.”

“Cảm xúc lúc tỉnh dậy không ổn chút nào, sáng sớm phải tắm nước lạnh.”

“…”

Anh nói rất nhiều, như có tia lửa bay tứ tung, một tia bắn đến vành tai cô, khiến nó đỏ bừng. Trong loại chuyện này cô luôn kém hơn anh, dù sao cũng không thể so với anh được.

Chỉ có điều bắt đầu một cách mãnh liệt như thế nhưng lại vì một lý do hài hước mà dừng lại, ở đây không có bao, lúc đến Hứa Kim Dã cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn ôm cô, muốn nói với cô, anh sẽ bù đắp sự trống rỗng của hai năm nay.

Mặt Hứa Kim Dã trầm xuống, dáng vẻ lưu manh của anh đã hoàn toàn biến mất, anh không tin mấy lời tầm phào như bắn bên ngoài gì đó, anh vui vẻ đã đời nhưng nếu người chịu mạo hiểm chính là Thẩm Thanh Đường thì anh chấp nhận chịu đựng.

Không thể ôm tiếp nữa, ôm nữa không những không giảm bớt mà còn khiến nó mạnh mẽ hơn.

Mặt Thẩm Thanh Đường đỏ gay, mái tóc dài đã xõa ra từ lâu, đuôi tóc ướt nhẹp lướt trong nước, cô lấy tay vén mái tóc dài ướt đẫm nước ra sau vai, cô cúi đầu, bộ ngực mơ hồ ẩn hiện, cô muốn vì Hứa Kim Dã làm chút gì đó, thấy sự mất mát của anh, mặt cô chìm vào nước, hướng xuống dưới, nơi xa nhất cô có thể thấy.

“A”

Hứa Kim Dã trừng mắt, lúc này, cơ bắp toàn thân anh căng cứng, anh bị nắm chặt, sắp nổ tung. Hứa Kim Dã phản xạ có điều kiện nắm lấy cằm cô, lôi cô từ dưới nước lên, đáy mắt đen kịt âm u, cắn răng hỏi cô có biết mình đang làm gì không?

“Em biết.”

Tóc Thẩm Thanh Đường ướt nhẹp, dán chặt lên da đầu túm lại ở sau lưng, đen bóng, giống như đôi mắt cô lúc này, trong suốt gần như ngây thơ. Mặt cô, lông mi, đôi môi, toàn bộ đều được bao phủ bởi những hạt nước, trắng tinh không tì vết.

Đôi môi hồng nhuận no đủ, chỉ có Hứa Kim Dã biết, nơi đó khi nãy từng hôn cái gì.

Lông mi run rẩy, hạt nước trượt xuống dưới, để lại vệt nước nhàn nhạt từ gò má xuống cổ, đôi môi anh đào hơi nhếch lên, giọng nói êm dịu: “Em muốn giúp anh.”

Hứa Kim Dã mạnh mẽ chà xát lên môi cô: “Em không cần miệng mình nữa à?”

“Cần mà.” – Thẩm Thanh Đường nắm tay anh, đặt lòng bàn tay lên má, ánh mắt cô kiên định, mang theo giọng mũi ấm ách: “Hứa Kim Dã, em muốn anh.”

Trong thoáng chốc yên lặng đó, Hứa Kim Dã nghe thấy tiếng vụn vỡ, sau đó là tiếng xiềng xích va chạm giòn tan, sau cánh cửa sắt, có thứ gì đó được thả ra, không thể trói lại được.

Thật là khổ quá mà.

Môi cô đau nhức, Thẩm Thanh Đường xoa nhẹ, cầm lấy tách trà Hứa Kim Dã đưa tới, dùng Đại Hồng Bào thượng hạng súc miệng cho cô. Hứa Kim Dã một chốc lại giúp cô vỗ lưng, trái ngược với cô, tinh thần anh sảng khoái, không đủ thỏa mãn này nhưng lại có sự thỏa mãn về cái khác.

Thẩm Thanh Đường vẫn còn nhớ tới ông chủ của mình, dây dưa ở đây lâu quá cũng không tốt. Hứa Kim Dã luôn phải có mặt vì vậy để anh rời đi trước, cô ở lại nghỉ ngơi một lúc nữa cũng về phòng mình. Sự riêng tư và tính bảo mật ở đây đều cực kỳ cao, anh cũng không có gì phải lo lắng, dặn dò vài câu liền rời đi.

Nghỉ ngơi khoảng mười phút, cô lau khô tóc, mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài, lúc đi đến gần cửa liền nghe thấy có âm thanh, một người là Mập Mạp, người còn lại là một cô gái.

“Anh đừng có ngăn tôi, tôi muốn nói chuyện với Hứa Kim Dã. Cứ tránh tôi như vậy cũng chả sao, hôm nay anh ấy không gặp tôi, ngày mai tôi lại tìm tới, ngày mốt cũng như vậy, đến khi anh ấy không trốn được nữa thì thôi.”

Thẩm Thanh Đường tìm nơi âm thanh phát ra, cô tìm thấy trong phòng khách dành cho VIP, Mập Mạp với gương mặt sầu não đang ngăn cản một cô gái dong dỏng cao, trên miệng không ngừng nói tổ tông, bảo cô ta bình tĩnh lại.

Có hơi ồn áo thu hút sự chú ý của mọi người.

“Được, muốn tôi không quậy cũng không phải không được, anh gọi Hứa Kim Dã ra đây gặp tôi.” – cô gái khoanh tay, dáng vẻ xinh đẹp, đôi mắt khuôn mày vô cùng sinh động, cô ta kéo một cái ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, ý là nếu không gặp được người nhất quyết sẽ không đi.

Mập Mập sốt sắng, luôn phải lau mồ hôi bằng khăn tay.

Lại có một người đến, nói là khách VIP và nhân viên xảy ra tranh cãi cần anh ta đến để giải quyết. Nhưng ở bên này Mập Mạp cũng không có cách nào để trốn thoát được, “bà cố nội” cứ hét lên “anh ra đây” mãi.

“Để tôi, cậu đi qua kia xem đi.” – Thẩm Thanh Đường đi tới.

Mập Mạp nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, đầu óc ong ong chỉ còn hai chữ “xong đời”, hai người không nên chạm mặt nhau nhất giờ đã chạm mặt, động tác lau mồ hôi càng lúc càng liên tục, ú ớ mấy tiếng vẫn chưa biết làm sao.

Nếu để Hứa Kim Dã biết được thì cái mạng này của anh ta hẳn là chấm dứt ở nơi này.

“Không sao.”

“Vậy, làm phiền cậu nha, tôi đi qua kia rồi về ngay!”

Mập Mạp cắn răng, vừa bảo nhân viên báo với Hứa Kim Dã, vừa sải bước đi ra ngoài. Ngũ quan tụm lại một nơi, vẻ mặt phong phú.

“Cô cũng là nhân viên ở đây?” – Văn Doanh đánh giá Thẩm Thanh Đường, thấy áo choàng tắm trên người cô giống khách hàng hơn, nhưng nghe thấy cách nói chuyện của Mập Mạp rất thân thiết, cô ta đoán vậy.

Thẩm Thanh Đường cười: “Hay đổi một nơi khác trò chuyện?”

“Cô có thể giúp tôi gặp được Hứa Kim Dã.”

“Chắc là có thể.”

“Vậy được.”

Văn Doanh khoanh tay đi trước, chọn một căn phòng không có người, tính tình của một đại tiểu thư: “Có thể cô không biết, tôi là vị hôn thê của Hứa Kim Dã, không lâu nữa chúng tôi sẽ kết hôn, nếu không có gì bất ngờ sau này tôi chính là bà chủ của nơi này.”

Đại ý chính là cô liệu mà làm, sau này tôi nhúc nhích một ngón tay là quyết định được việc đi hay ở của cô ở nơi này đấy.

“Vị hôn thê à?”

“Bây giờ cô có thể đi nói với Hứa Kim Dã, nhà họ Văn, Văn Doanh ở đây đợi anh ấy, nếu anh ấy còn là đàn ông thì trốn tránh mãi có ích gì?”

Văn Doanh hơi ngước cằm: “Cô đừng hiểu lầm, không phải tình cảm chúng tôi không tốt, làm mình làm mẩy thôi, đàn ông mà, phải dỗ dành.”

Cách nói chuyện của Văn Doanh thẳng thắn ngây thơ, lại còn tự biên tự diễn, khá đáng yêu.

Thẩm Thanh Đường im lặng nghe, bảo cô ấy không cần nóng vội, chắc chắn Hứa Kim Dã sẽ tới.

Văn Doanh nghe giọng điệu chắc nịch của Thẩm Thanh Đường, cau mày, còn cho rằng Thẩm Thanh Đường không tin vì thế lại kể một đống chuyện tình yêu giữa cô ta và Hứa Kim Dã, nhưng trên thực tế cô ta trúng tiếng sét ái tình với Hứa Kim Dã, khuôn mặt vừa đẹp trai vừa quyến rũ, mẹ nó chứ hấp dẫn quá đi mất. Văn Doanh bịa chuyện linh tinh kể hăng say, kết cục còn có một em bé xinh đẹp đáng yêu.

Nói xong, mới cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”

“Thẩm Thanh Đường.”

“Ai? – tông giọng chọt cao lên mấy nấc.

Thẩm Thanh Đường chỉ đành lặp lại lần nữa.

Văn Doanh kinh ngạc che miệng, không thể tin được, kích động đến lắp bắp: “Tôi biết cô, nhưng cô, cô với Hứa Kim Dã…. Cô về nước lúc nào, hai người quay lại với nhau từ khi nào? Cô cô cô….”

Cô ta theo đuổi Hứa Kim Dã chết đi sống lại không có kết quả nên đã điều tra anh từ đầu đến chân, biết chuyện giữa anh và Thẩm Thanh Đường, cũng biết hai người chia tay như thế nào. Theo lý mà nói, kết cục như thế kia thì khi gặp lại hẳn là phải như kẻ thù gai mắt nhìn nhau.

Thẩm Thanh Đường không biết Văn Doanh nghe được phiên bản nào, nhưng cô không thể nhịn cười khi nghe thấy từ “Hội chứng Stockholm”, chả trách lại kích động như vậy, cô phải đính chính lại bản gốc trả lại sự trong sạch cho Hứa Kim Dã.

“Tôi thích Hứa Kim Dã cô không tức giận sao?” – Văn Doanh hỏi.

“Không, người như anh ấy rất được yêu thích.”

“Nhưng cô không có cảm giác nguy hiểm sao?” – Văn Doanh hỏi dồn, không có được đáp án nhưng từ chuyện khi nãy cô ta đã hiểu ra, tức giận thở phì phò: “Tức thật, cô coi thường tôi à?”

“Không coi thường cô, là tin anh ấy.” – Hứa Kim Dã không phải người như vậy.

“Tôi thua.”

“Không có gì vui, rõ là đã thua.” – Văn Doanh túm lấy tóc mình: “Phiền quá đi mất, sao hai người lại có dáng vẻ hơn cả tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi vậy chứ, thấy hai người đẹp trai đẹp gái như vậy tôi đồng ý cho hai người bên nhau đó.”

“Cám ơn.”

Thẩm Thanh Đường chân thành đáp.

Cửa phòng bị mở ra đột ngột, bên ngoài là Hứa Kim Dã, bên cạnh là Mập Mạp đang sốt sắng, nhìn bầu không khí trước mặt anh ta không khỏi cầm khăn tay lau mồ hôi.

Hứa Kim Dã nhấc chân tiến vào, dáng vẻ thờ ơ ngày thường không còn, thay vào đó là nếp nhăn ở đầu lông mày nhíu lại thật chặt, tràn ngập sự khó chịu và tức giận, đang muốn bộc phát lại thấy Văn Doanh đã đi tới: “Bỏ đi, sau này em sẽ không dính lấy anh nữa.”

“?”

Mập Mạp nhìn theo hướng Văn Doanh rời đi, hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đi theo hướng này, tình huống gì đây, mới nãy còn đòi sống đòi chết gặp mặt Hứa Kim Dã, bây giờ người đã tới thì ung dung thả lại một câu: “Bỏ đi” là xong rồi sao? Sớm biết như thế này anh ta can ngan làm gì?

Hứa Kim Dã xoa lông mày, đi vào hỏi Thẩm Thanh Đường Văn Doanh có nói linh tinh gì không. Giữa anh và Văn Doanh không hề có gì cả, một con nhỏ còn chưa tốt nghiệp, anh trước giờ chưa từng để ý đến cô ta.

Thẩm Thanh Đường lắc đầu nói không có.

“Em với cô ta nói gì mà cô ta trở nên như vậy?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Anh đã thấy qua Văn Ngọc bám dính không buông, nói nặng nói nhẹ gì cũng chẳng thấm vào đâu. Anh rất tò mò hai người đã nói gì mà lại có hiệu quả như vậy, Thẩm Thanh Đường sẽ không nói điều gì khó nghe, mắng người ta cũng chỉ biết mắng đồ khốn khiếp, anh không tưởng tượng được.

Thẩm Thanh Đường mím môi cười, hơi cau mày nói: “Em nói xấu anh, thật kỳ lạ, nghe xong cô ấy lại như vậy, chắc là vỡ mộng.”

Lông mày cong cong, đáy mắt có một chút tinh quái, đáng yêu vô cùng.

Hứa Kim Dã gãi nhẹ chóp mũi cô, hừ cười: “Biết lừa người khác rồi.”

Không phải là thủ thuật lừa đảo cao siêu, chỉ là Khương tử nha câu cá, cá tự đến cắn câu, chuyện này cũng vậy, có người cam tâm tình nguyện bị gạt.

Hứa Kim Dã cũng là một trong số đó.

Mập Mạp bảo nhân viên trông chừng Văn Doanh, suy cho cùng vẫn là một cô gái nhỏ, tốt nhất là có thể đưa cô ấy xuống núi âu cũng vui vẻ đôi đường. Nhưng cuối cùng cùng không như mong muốn của Mập Mạp, bà cố nội mà anh ta luôn miệng gọi đã đi uống rượu, mà tửu lượng lại tệ vô cùng, thậm chí còn quậy hơn cả lúc tỉnh táo.

Anh ta không còn cách nào khác, đành phải đi hỏi Hứa Kim Dã nên giải quyết bà cố nội này như thế nào.

Hứa Kim Dã bảo anh ta gọi cho Hứa Tri Hành đến đón người về đi, đầu óc Mập Mạp mơ màng, trong lòng nghĩ mối quan hệ giữa hai người này đại bác bắn cũng không tới làm sao anh Hứa Tri Hành có thể lái xe hai tiếng đồng hồ lên núi đón người được. Nghĩ là nghĩ như vậy, điện thoại cầm trên hồi lâu vẫn quyết định gọi đi.

Sau cùng, vẫn là Hứa Tri Hành đến đón người đi.

Đến đêm, ông chủ Hứa lấy việc công làm việc tư vẫn chưa kết thúc, đã lăn qua lăn lại hết một lần nên Thẩm Thanh Đường nhắm mắt làm ngơ, cô không còn chút sức lực nào, hai người ôm nhau ngủ, không làm gì nữa chỉ trò chuyện.

Nhắc đến Văn Doanh, không tránh khỏi phải nói đến chuyện cũ, bây giờ anh trong sạch nhưng trước kia thì không chắc. Hứa Kim Dã thẳng thắn, trước đây yêu đương đa số đều mơ mơ hồ hồ, con gái tỏ tình, anh không từ chối, thật thật giả giả ở bên nhau, không bàn đến thích hay không thích, tiến thêm một bước cũng không có, Hứa Kim Dã chưa từng vượt quá giới hạn. Lúc quen nhau đã nói rõ ràng, khi chia tay không hề oán hận gì.

Thẩm Thanh Đường là lần đầu tiên, anh cũng vậy.

Hứa Kim Dã vẫn nói chuyện bên tai cô nhưng Thẩm Thanh Đường đã quá buồn ngủ, sau cùng chỉ còn lại những lời thì thầm mơ hồ, không thể ghép thành câu. Chỉ nhớ sự ấm áp trong vòng tay và nhịp tim đập trong lồng ngực.

Sáng hôm sau.

Thẩm Thanh Đường cẩn thận kéo cánh tay đang vắt ngang eo mình ra, cô nghĩ mình đã hết sức nhẹ nhàng nhưng không ngờ lúc quay đầu lại, Hứa Kim Dã đã tỉnh.

“Em làm anh tỉnh sao?” – Cô hỏi

Hứa Kim Dã lắc đầu, chống tay lên giường ngồi dậy, đôi mắt ngái ngủ nhắm hờ, vẫn còn buồn ngủ, anh nhìn đồng hồ hỏi cô sao lại dậy sớm như vậy.

Thẩm Thanh Đường đã mặc áo len vào, kéo mái tóc dài khỏi áo, nhỏ nhẹ nói: “Em phải bay rồi, chiều nay có chuyến bay.”

“Về Anh.”

“Ừm.”

Sắc mặt Hứa Kim Dã rất kém, giống như anh là người bị cưỡng hiếp suốt đêm.