Quy Dã - Kim Vụ

Chương 50: Đến đây, để anh ôm một lúc




“Giám đốc Hứa hẳn không biết người phiên dịch cho tôi cũng là người gốc Bắc Kinh, mới tốt nghiệp, học lực xuất sắc, trẻ trung xinh đẹp, năng lực làm việc rất tốt, tuổi trẻ tài cao.” – Ông chủ giới thiệu với Hứa Kim Dã.

Thẩm Thanh Đường dịch lại ngắn gọn: “Tôi cũng là người Bắc Kinh.”

Hứa Kim Dã nhướng mày nhìn Thẩm Thanh Đường lần nữa, cách trang điểm tinh tế không thể xoi mói, luôn giữ nụ cười, tác phong làm việc chuyên nghiệp, biểu cảm không lạnh không nóng, lông mày cũng vậy, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.

“Có thể nhìn ra cô Thẩm thông minh và có năng lực.” – Anh khẽ mỉm cười, giọng điệu tùy ý thản nhiên.

“…”

Sau khi chào hỏi đơn giản xong, Thẩm Thanh Đường ngồi xuống với tư thế trang trọng, phù hợp với lễ nghi. Cổ áo cao ôm sát chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, cô đeo một sợi dây chuyền bằng bạc, ánh kim loại nhàn nhạt, khí chất đoan trang tao nhã, cô đặt một tay lên đùi. Thẩm Thanh Đường dường như vẫn cảm giác thấy trên tay mình vẫn lưu lại nhiệt độ bỏng rát khi nãy, vì thế cô nhẹ nhàng đặt tay còn lại đè lên đó.

Vì tính chất công việc, nên bữa cơm này cô tập trung cao độ nghe ông chủ và Hứa Kim Dã trò chuyện. Bắt đầu từ thời tiết ở Anh so với Bắc Kinh, sau đó lại nói đến phong tục địa phương, Hứa Kim Dã đang hướng dẫn ông ấy cách thêm âm cong lưỡi của người Bắc Kinh, khi kết thúc câu luôn phải cuốn lưỡi một chút, giọng điệu như kiểu người đang đi chợ. Ông chủ ham học hỏi, tập nói sữa đậu nành-r”, “đồ chơi-r”. Cuối cùng chủ đề mới dần đi đến chuyện hợp tác giữa đôi bên, sau khi bầu không khí làm quen qua đi, cuộc trò chuyện dần trở nên khách sáo.

Thẩm Thanh Đường dịch từng câu một vì vậy không tránh khỏi việc nhìn vào đối phương, trong đôi mắt đen của anh là ham muốn muốn nuốt chửng người khác đến tận cùng xương tủy.

Cô nhạy cảm nhận ra sự thay đổi của Hứa Kim Dã. Dù anh vẫn ung dung thản nhiên như cũ, nhưng dưới vẻ mặt đó là dã tâm tràn trề. Tính cách xốc nổi của tuổi trẻ không còn nữa mà thay vào đó là sự chững chạc, điềm tĩnh sau khi trưởng thành, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến người khác dè chừng.

Bữa cơm kết thúc, mọi người về khách sạn nghỉ ngơi.

Hứa Kim Dã vẫn còn công việc nên chỉ tiễn ông chủ xuống lầu, nói thêm đôi câu rồi bước vào xe Bugatti màu đen rời đi.

Thẩm Thanh Đường nhìn chiếc xe biến mất.

Lúc bước vào khách sạn, ông chủ đột nhiên nhắc đến Hứa Kim Dã, trong lời nói không hề che giấu sự khen ngợi, trước đây ông ấy có gặp qua anh trai của Hứa Kim Dã mấy lần, cũng có thể coi đó là thanh niên trưởng thành chững chạc. Về phần Hứa Kim Dã lại nghiêng về sự thoải mái hài hước, dựa trên góc độ trò chuyện thì có vẻ Hứa Kim Dã ưu tú hơn.

Tiến vào thang máy, ông chủ hỏi: “Hai người có quen nhau không?”

Thẩm Thanh Đường ngước mắt cười nói: “Sao ông lại hỏi như vậy?”

“Cảm giác thôi, ánh mắt của hai người rất khác. Nếu không quen thì coi như tôi nhạy cảm vậy.”

Thẩm Thanh Đường mỉm cười không trả lời, cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc đồng hồ, đeo lên cổ tay. Đã đeo nó hai năm nay, sau khi tháo ra cảm giác cổ tay trống không, như thiếu mất cái gì đó.

Rời khỏi khách sạn một lần nữa, cô đi đến quán cà phê gần đó.

Châu Kỳ đã đến, ngồi sát cửa sổ, trông thấy Thẩm Thanh Đường, cô ấy vẫy tay, Thẩm Thanh Đường gật đầu, cầm túi xách tiến về phía đó.

Thẩm Thanh Đường ngồi xuống, nghe Châu Kỳ vui vẻ nói: “Nhìn lướt qua không chắc có phải cậu không, nhìn là lạ nhưng rõ ràng cậu không thay đổi gì.”

“Chắc do hai năm không gặp.” – Thẩm Thanh Đường để túi xách xuống, cởi áo khoác ngoài vắt lên lưng ghế, cô ngồi thẳng lại, nhoẻn miệng cười: “Giờ nhìn kỹ lại xem lần nữa xem, có quen mắt hơn không.”

“Quen rồi quen rồi.”

Châu Kỳ nhìn Thẩm Thanh Đường nửa phút: “Đáng ghét, cậu lại xinh hơn rồi, làm người ta hâm mộ quá đi.”

“Cậu cũng thế mà.” – tóc của Châu Kỳ đã dài đến vai rồi, đen óng suôn mượt. Cô ấy hơi ngả người về lưng ghế, mím môi cười càng thêm xinh đẹp quyến rũ.

“Sao cậu hẹn một nơi thế này? Bầu không khí văn hóa nghệ thuật như thế này không hợp với tớ, hay là đến quán bar đi, biết đâu còn có thể gặp được một bé trai đáng yêu nào đó.”

Rõ ràng Châu Kỳ xuất thân từ nghệ thuật nhưng lại khăng khăng không có hứng thú với loại văn hóa nghệ thuật này.

“Tớ đang làm việc, lúc này không uống rượu được, hôm khác đi.” – Thẩm Thanh Đường nói.

“Thôi được.”  – Châu Kỳ vò tóc: “Cậu về khi nào vậy?”

“Hôm nay.”

“Gặp cậu ta chưa?”

“Ừm.”

Châu Kỳ chống cằm gật đầu, không ngoài dự đoán: “Cũng đã hai năm rồi, thời gian trôi qua nhanh như chớp. Tốt thật, cậu về rồi, cậu ta có thể thở phào nhẹ nhõm.”

“Cậu không biết đâu, mấy năm nay tớ lo cậu ta sẽ chết trẻ. Trước kia vốn là một người lười biếng thờ ơ, dù chú Hứa nổi trận lôi đình cậu ta cũng không chịu về công ty. Sau khi cậu đi, cậu ta lập tức về, ban đầu đúng là không quen tí nào, nhìn cậu ta mặc vest tớ luôn có cảm giác giây sau cậu ta sẽ cởi phăng nó đi, nói con mẹ nó, thật nhàm chán, mấy thứ này làm ông đây chán chết đi được.”

“Nhưng cậu ta không có, chẳng những không mà ngược lại còn chơi bằng cả tính mạng. Từ nhỏ cậu ta đã chơi đua xe rồi, trước giờ chưa từng coi trọng cái mạng của mình, đầu óc thì thông minh, chỉ cần là chuyện cậu ta muốn làm thi không gì là không làm được.”

“Lúc mới bắt đầu ai cũng không để vào mắt, ai ngờ được đứa con trai nổi loạn nhất nhà họ Hứa sau cùng lại như diều gặp gió trong giới kinh doanh, trở thành người trẻ đáng giá, chạm tay là bỏng, thanh niên tràn đầy sức lực, không biết mệt mỏi. Thực sự là điên mà.”

“Hai năm đúng là không dài, nhưng cậu gặp cậu ta rồi hẳn là nhìn ra được, tốc độ trưởng thành của cậu ta có bao nhiêu đáng sợ. Mỗi phút mỗi giây, sống như thể có hôm nay không có ngày mai. Cậu nói xem, cơ thể của người bình thường làm sao chịu nổi sự giày vò này chứ?”

“…..”

Một tay Thẩm Thanh Đường chống lên má, im lặng lắng nghe, hàng mi dài khẽ nhướng, đôi mắt tĩnh lặng, cô cầm thìa khuấy nhẹ cốc cà phê.

“Còn một chuyện chắc là cậu thấy hứng thú.” – Châu Kỳ nhấp một ngụm cà phê, lại chê nó không đủ ngọt, bỏ thêm một viên đường: “Năm ngoái Đoạn Khải Văn đi trượt tuyết, chắc là quả báo, hắn ta ngã từ trên núi xuống, lúc tìm được chỉ còn lại một hơi thở, người thì cứu được nhưng bị liệt toàn thân, phải nằm trên giường nửa đời còn lại, không thiết sống nữa.”

“Có phải quả báo thật hay không thì không biết, nhưng nhà họ Đoạn muốn tìm người đi trượt tuyết với Đoạn Khải Văn lần đó. Làm lớn chuyện lắm nhưng không thể tìm ra được.”

Đủ độ ngọt, Châu Kỳ hài lòng thử lại, cảm thán: “Nhà họ Đoạn này, năm sau lại tệ hơn năm trước.”

Có những chuyện chỉ cần nhắc đến là luôn cảm thấy như có một lớp sương mù dày, mơ hồ không rõ, giống như là chuyện của kiếp trước xa xôi.

Thẩm Thanh Đường hít một hơi, hỏi: “Còn cậu, hai năm nay cậu thế nào?”

“Cũng bình thường thôi, nhưng cũng được vài lần yêu đương khá hài lòng, nhưng cảm giác mới mẻ phai càng lúc càng nhanh, kết thúc ngày càng sớm. Có một lần tớ quen một em trai, dính người lại còn hay ghen, chịu không nổi.”

Thẩm Thanh Đường mỉm cười, Châu Kỳ không hề thay đổi.

“Tớ sắp mở một buổi triển lãm, có ông chủ lớn nâng đỡ, tớ vui mừng muốn chết, muốn làm gì thì làm, ông chủ lớn cũng không hề yêu cầu gì, chỉ cần không lỗ sạch vốn là được.”

“Đến lúc đó cậu phải đến đó, đứa con tinh thần đầu tiên của tớ đó.”

“Được.”

Rời khỏi quán cà phê, một trận tuyết nhỏ bắt đầu rơi. Tuyết đọng vẫn chưa tan, phủ trắng xóa, từng lớp dày đặc. Tuyết phủ trên vỉa hè đã được dọn, nhưng vẫn phải đi đứng thật cẩn thật tránh trơn trượt.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy Hứa Kim Dã ở dưới lầu khách sạn. Anh lấy điếu thuốc từ trong hộp ra, cúi đầu châm lửa. Bật lửa trông quen quen, là cáic năm đó cô tặng. Hứa Kim Dã có thân hình cao bờ vai rộng, áo măng tô rộng rãi được anh mặc vào rất ra hình ra dáng, thẳng thỏm ngay ngắn. Trên trán có vài sợi tóc rũ xuống, khi anh cúi đầu nó che đi lông mày, khuôn mặt đã gầy hơn, đường nét càng sắc nét lưu loát hơn, đường cong hàm cũng căng chặt hơn.

Đã trưởng thành thật rồi, dù là ngoại hình bên ngoài hay tố chất tâm lý bên trong.

Cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, Hứa Kim Dã cũng nhìn cô, hít sâu một hơi vào cổ họng rồi từ từ phun ra.

Mùi thuốc lá rất nặng.

Điếu thuốc anh vừa hút được kẹp giữa ngón tay, vơi đi một nửa rồi bị dụi tắt, giống như lần đầu gặp nhau.

Lúc Thẩm Thanh Đường im lặng đánh giá anh, anh cũng đang nhìn cô.

Nhìn mái tóc được búi lỏng lẻo của cô, lớp trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, đôi mắt sáng ngời, chiếc khăn quàng cổ trông khá ấm áp. Hai tay cô đang đút vào túi áo, gấu áo hơi mở để lộ ra đôi chân dài thẳng thắp, đôi boots gót cao tầm vài centimet, trông cô gọn gàng và năng động.

Hứa Kim Dã nhướng mi, giọng nói trầm khàn: “Qua đây, anh ôm một lát.”

Câu nói này dường như được giấu kín từ rất lâu, hôm nay cất lên lại có dư vị của thời gian.

*

Cách bài trí của khách sạn rất công nghiệp, một cái giường đơn lớn, trải thảm dày, có một chiếc sofa đơn đối diện với cửa sổ, chính giữa là bàn trà hình tròn bằng thủy tinh. Có thể nhìn thấy cảnh đêm thành phố hoa lệ từ cửa sổ.

Thẩm Thanh Đường tắm xong chỉ mặc một chiếc đầm lót hai dây màu trắng, trong phòng ấm áp, không có cảm giác lạnh, cô lấy khăn quấn tóc lên, phần khăn còn thừa nhét vào trong, lúc đi ra nhìn thấy Hứa Kim Dã quét thẻ đi vào.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Thanh Đường vừa mới tắm xong, gương mặt trắng nõn, đôi mắt mơ màng.

Thẩm Thanh Đường chớp mắt: “Đóng cửa lại.”

Cái ôm này như hai miếng nam châm hít chặt vào nhau, khắng khít, không để lại khoảng trống nào. Trên người Hứa Kim Dã vẫn còn không khí lạnh lẽo bên ngoài, trong hơi thở của anh vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá. Anh ôm chặt lấy cô, xa cách đã lâu, mất rồi lại có, trái tim trống rỗng lâu nay, giờ đây, cuối cùng cũng được lấp đầy.

Người trong lòng quá gầy, chất liệu vải mỏng manh, gần như chạm thẳng lên da thịt, min màng ấm áp, lại mau chóng bị nóng lên vì bị anh xoa nhẹ, như thể nó sẽ tan chảy sau một giây, tan chảy giữa những đầu ngón tay anh.

Thẩm Thanh Đường vùi đầu vào vai Hứa Kim Dã, ngửi mùi hương trên người anh, vẫn là mùi gỗ lành lạnh như cũ nhưng mùi thuốc lá lại nồng hơn, không biết hai năm nay anh đã hút bao nhiêu thuốc lá.

Ngón tay siết chặt quần áo, giọng nói nghèn nghẹn: “Có thể cởi đồ không?”

Cô bị ôm rất chặt, sau một hồi ngơ ngác, một tiếng cười trầm thấp lọt vào tai cô, xoẹt qua tai, truyền đến màng nhĩ.

Lúc vào Hứa Kim Dã đã cởi áo khoác ngoài, bên trong là áo len màu đen, trở tay liền cởi áo, thân trên không mặc gì, chỉ còn lại chiếc đồng hồ, vai rộng eo thon, cơ bắp và xương cốt thấy rõ hơn trước, là kết quả của việc tập luyện, đường cong căng chặt biến mất ở lưng quần tây ở giữa eo.

“Quay người lại.” – Thẩm Thanh Đường bạnh mặt, trong giọng nói có chút lạnh lùng ra lệnh.

Hứa Kim Dã nhướng mày, ánh mắt liếc cô một cái sau đó quay người lại.

Thẩm Thanh Đường thất thần trong giây lát, cô nhìn thấy lưng anh, vết thương đã lành để lại sẹo trên làn da trắng lạnh. Cô đưa tay lên, ngón tay chạm vào từng vết sẹo kia, cẩn thận cảm nhận. Chúng ở trên da đã thành những vết lồi lõm, những vết sẹo này có lẽ sẽ không bao giờ biến mất.

“Không đau.”

Hứa Kim Dã nói, không rõ cảm giác đó là gì, lúc bị đánh không đau, vết thương rách toạc cũng không đau, nhưng lúc này bị ngón tay vừa ấm vừa lạnh của cô chạm vào, trái lại chúng bắt đầu râm ran, ran rát đau đớn không chịu nổi.

Thẩm Thanh Đường khẽ ừm một tiếng, phát ra từ cổ họng.

Hứa Kim Dã xoay người lại, ôm cô lên bàn, cằm đè lên hõm vai cô, hít hà mùi hương trên cơ thể cô, muốn lấp đầy lồng ngực trống rỗng của mình.

Không chỉ là ngửi, bàn tay to lớn dần không yên ổn, xoa lên cái eo thon, lớp áo mỏng manh vốn không che chắn được cái gì.

Sau đó, tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên, bầu không khí mướt mát biến mất.

Thẩm Thanh Đường cầm điện thoại, một tay cô đè vai anh lại, sau khi kéo giãn khoảng cách giữa hai người khẽ nói: “Ông chủ của em.”

“Muộn thế này còn làm việc?” – giọng điệu Hứa Kim Dã không vui, vẻ mặt anh còn lộ vẻ không vui hơn, lông mày trễ xuống rất thấp.

“Buổi tối phải đưa ông ấy đi món ăn vặt ở địa phương.” – cô chớp mắt, bàn tay nhỏ xoa tóc anh, đáy mắt chứa ý cười, nói xong còn nhẹ giọng hỏi anh: “Có thể sấy tóc cho em không?”

Bàn tay to lớn của Hứa Kim Dã vẫn để bên eo cô như cũ, vòng eo cô thật nhỏ, dường như chỉ cần hơi hơi dùng sức nó sẽ gãy đôi. Hứa Kim Dã nhìn cô, đột nhiên nhướng mày, thấp giọng cười: “Lớn rồi.”