Quy Dã - Kim Vụ

Chương 46: Con chia tay cậu ta




Sự việc không hề đơn giản như vu oan giá họa, Đoạn Khải Văn đã im hơi lặng tiếng khá lâu để lên kế hoạch tỉ mỉ, chuẩn bị đầy đủ nên việc điều tra không hề dễ dàng.

Người nhà họ Đoạn lấy xác nhận thương tật đến gõ cửa.

Rối loạn cào cào.

Âm thanh càng lúc càng nhiều, ba Hứa tức giận, ngay cả mẹ Hứa vốn luôn bảo vệ anh cũng rơi nước mắt chất vấn anh tại sao lại trở nên thế này… Hứa Kim Dã ngước cằm, vẻ mặt không quan tâm.

Như mọi khi, một kẻ thối nát hư đốn như anh thì có làm gì cũng không có gì bất ngờ.

Gặp mặt Đoạn Khải Văn chính là vào hai ngày sau. Vào cái hôm quán bar bị đóng cửa hắn ta bao cả hội sở đến ăn mừng, hắn ta dương dương tự đắc. Đoạn Khải Văn đến tìm Hứa Kim Dã, tự mình ngồi xuống, híp mắt cười nói cơn tức này anh ta nhịn rất lâu rồi, ngày hôm này anh ta sẽ trả lại hết.

“Chỉ như vậy?” – Hứa Kim Dã cũng cười.

Đoạn Khải Văn nhắm mắt: “Đâu chỉ vậy, mới chỉ xin một ít lãi thôi.”

“Trong khoảng thời gian này anh và Thẩm Thanh Đường nồng cháy như lửa thế kia, tôi nhìn mà hâm mộ, kim đồng ngọc nữ xứng đôi biết bao. Hâm mộ đã lâu, không khỏi nhớ lại một ít chuyện cũ.”

Hứa Kim Dã nâng mắt, đôi mắt u tối ánh lên sự tàn nhẫn.

“Anh có từng thấy dáng vẻ Thẩm Thanh Đường cầm dao chưa nhỉ?” – Đoạn Khải Văn châm một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay, hỏi một cách thích thú.

“Đã thấy.”

“Cô ta thật biết giả vờ nhỉ, ở trước mặt bố mẹ thì ngoan ngoãn vô cùng, mẹ cô ta bảo cô ta dạy kèm cho tôi cô ta còn mỉm cười gật đầu, quay đầu liền lạnh lùng như băng, thanh cao biết bao. Trên mặt một đường, sau lưng một nẻo, không ai biết chơi hơn cô ta.”

“Đặc biệt là sau khi con súc sinh kia đến, cô ta lại chẳng thèm nhìn tôi một cái. Tôi thực sự rất tức giận. Con người còn thua súc sinh, cô ta càng như thế trong lòng tôi càng ngứa ngáy khó chịu. Anh biết không, suýt chút tôi đã ngủ với cô ta rồi.”

Đoạn Khải Văn ranh mãnh cười lớn, chẹp miệng, giống như đang nhớ lại: “Bây giờ tôi còn nhớ làn da cô ta mềm mại bao nhiêu, cảm giác dễ chịu hơn tưởng tượng nữa, cô ta kêu to đến nỗi cảm giác thật tuyệt vời, cơ mà sức lực lại yếu ớt quá, đánh tôi không đau không ngứa…”

Mặt bàn đổ sập, đồ vật lăn lông lốc đầy đất, cổ áo Đoạn Khải Văn bị nâng lên, hắn ta nhìn thấy đáy mắt kia tràn đầy giận dữ và u ám, còn điên cuồng hơn lần trước ở quán bar.

Đoạn Khải Văn vẫn cười như cũ, nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Kim Dã, tiếp tục nói: “Đừng vội, anh không muốn nghe tôi nói hết à, bây giờ mới đến đoạn cao…”

Còn chưa nói hết, trên mặt đã bị nện một cú nặng nề, sống mũi đau nhói, chất lỏng chảy ra từ khoang mũi, Đoạn Khải Văn ngã nhào xuống đất, đưa tay lau đi. Trong mắt Đoạn Khải Văn điên cuồng hơn: “Vừa trắng vừa thơm, tôi uống đến điên, cái này chắc anh rõ hơn tôi nhỉ, thật khiến cho người ghen tỵ, ghen tỵ thật đấy, nếu như không phải mẹ cô ta về thì làm gì tới lượt mày?”

Những cú đấm và đá như mưa bay tới, đôi môi đầy mũi rỉ sét, máu trộn lẫn nước bọt, Đoạn Khải Văn gần như sắp nôn ra đất, Hứa Kim Dã bảo hắn ta câm miệng, hắn ta vẫn cười toe toét không dừng.

“Cô ta cứ run rẩy trong vòng tay của mẹ, khóc đến đáng thương, đáng tiếc, cơ hội tốt vậy mà. Sau này, tao trút giận lên đầu con súc sinh kia, con súc sinh đó cắn tao, sủa đến đau đầu, không còn cách nào tao chỉ có thể ném nó từ sân thượng xuống, bộp một tiếng, dập mạnh xuống đất, cuối cùng cũng không sủa nữa.”

“Tao cũng không biết tại sao Thẩm Thanh Đường biết là tao làm, cô ta lấy con dao trái cây, nắm nó bằng hai tay, nước mắt rơi không dừng, bả vai run bần bật, đáng thương lắm, tao nhịn không được trêu cô tay hai câu, nào có biết cô ta lại phát điên muốn đâm tao.”

“…”

“Con mẹ mày tao bảo mày câm mồm!”

Hứa Kim Dã xốc Đoạn Khải Văn từ dưới đất lên khỏi mặt đất, đẩy mạnh vào tường. Khuôn mặt anh tuấn trở nên hung dữ, một cơn tức giận chưa từng có dâng tràn trong cơ thể. Trong cơn hoảng hốt Hứa Kim Dã nhìn thấy Thẩm Thanh Đường năm mười tám tuổi, đôi vai gầy gò, khuôn mặt non nớt, đôi mắt đỏ au vừa tuyệt vọng vừa bất lực, con dao nắm trên tay ánh lên màu bạc kim loại. Anh ngửi thấy mùi tanh của máu, tay dính dớp ẩm ướt như thể có một loài sinh vật đen tối đang bò trong góc tường, tanh hôi ghê tởm.

Ý thức của anh suy giảm, nhận thức chậm chạp, liên tục lặp đi lặp lại hành động như cái máy, anh ngạo nghễ nhìn bằng nửa con mắt, giống như một người ngoài cuộc, máu lạnh và thờ ơ, suy nghĩ trong đầu rất đơn giản, cứ giết hắn là được.

Có người đá tung cửa, anh quay đầu lại, trong mắt tối sầm, người dẫn đầu sợ hãi lùi về sau nửa bước.

“Có camera, bị quay rồi, cậu đừng lộn xộn.” – Người kia vòng qua anh, đi tới đỡ Đoạn Khải Văn dậy.

Đoạn Khải Văn vẫn cười khúc khích hai tiếng: “Mày nói đoạn video này đăng lên mạng thì người khác sẽ thấy thế nào, thiếu niên thiên tài là một kẻ bạo lực, dùng ma túy, Hứa Kim Dã, mày xong đời rồi.”

“Mày cho rằng tao để ý mấy thứ này?” – Hứa Kim Dã.

“Không để ý? Còn Thẩm Thanh Đường?” – Đoạn Khải Văn ôm ngực ho khan hai tiếng, toàn bộ lồng ngực đau nhức.

“Ồ, chắc là tao không rõ gia đình họ cho lắm, cả đời Thẩm Thanh Đường đều đã bị sắp đặt, cô ta có thích cái gì thì có hề gì, sau cùng thì vẫn bị ba mẹ cô ta quyết định thôi. Còn mày, từ trước đến nay đều không phải người mà họ chọn.”

“Tỉ như bây giờ, lại càng không.”

**

Mẹ Thẩm gọi điện thoại bảo Thẩm Thanh Đường trở về, cuối tuần cô không cần phải về nhà, nhưng mỗi tháng cô vẫn phải về một hai lần, cô còn phải đi học, cô không nói dối nhưng xe chú Tề đã đến trước cổng trường, mẹ Thẩm cúp máy.

Thẩm Thanh Đường chỉ đành xin nghỉ về nhà.

Về đến nhà lại chẳng có việc gì, tâm trạng của mẹ Thẩm xem ra khá tốt, thậm chí còn đích thân xuống bếp nấu vài món cô thích ăn, trên bàn ăn chỉ có hai người, đồ ăn rất nhiều, trái lại sự tương phản này rất không phù hợp.

“Ăn đi, ăn nhiều một chút.”

“Gần đây con học hành vất vả lắm sao, gầy đi rồi này.”  – mẹ Thẩm gắp thức ăn, bà chẳng ăn bao nhiêu, chỉ mím môi cười nhạt nhìn Thẩm Thanh Đường.

“Con có gì muốn nói với mẹ không?” – đột nhiên mẹ Thẩm hỏi.

Bàn tay nắm đũa của Thẩm Thanh Đường chợt dừng lại, ngước mắt, đột nhiên cô không biết phải trả lời như thế nào, sau đó theo phản xạ cô lắc đầu, nói không có.

“Trái lại mẹ có chuyện cần nói với con.” – mẹ Thẩm bỏ đũa xuống: “Giáo viên của con đã tìm mẹ, nói đến chuyện ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, cô ấy nói đã nói chuyện với con nhưng có vẻ con còn do dự, vẫn chưa trả lời, chuyện lớn như vậy sao không nói với mẹ vậy?”

“Con vẫn đang suy nghĩ?” – Thẩm Thanh Đường nói

Mẹ Thẩm cười: “Mẹ biết chắc chắn con cũng muốn đi, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa đi đến nơi xa như vậy bao giờ, có điều bây giờ con cũng không cần thấy khó xử, mẹ đã từ chối giúp con rồi, con gái của mẹ không cần đi nước ngoài gì hết, cái con cần, ở trong nước mẹ cũng có thể cho con.”

“…”

Thẩm Thanh Đường rũ mắt xuống máu ở đầu ngón tay dường như lạnh đi, chảy ngược vào tim, hơi lạnh truyền đến trong từng tế bào trong cơ thể khiến cô cảm thấy như rơi vào hầm băng lạnh giá.

Loại cảm giác này quá quen thuộc, cô đã trải qua rất nhiều lần trong suốt hai mươi năm.

Mẹ Thẩm không để tâm, khẩu vị rất tốt, bà cầm đũa lên tiếp tục gắp thức ăn. Một miếng cá đã bỏ da hấp chín, vẫn giữ được độ tươi ngon ngọt của thịt cá. Khẩu vị của con gái thanh đạm giống bà, ít dầu ít muối ít đường.

Từ ngày Thẩm Thanh Đường được sinh ra, mọi thứ đều do chính tay bà làm, cả quá trình này vừa dài vừa kỳ diệu. Rất giống với học làm gốm, nhìn một cục đất sét dần dần thành hình thành dạng, trở thành một món đò thủ công tinh xảo, một tác phẩm tốt đẹp từ chính đôi bàn tay mình, có một loại cảm giác thỏa mãn không gì so sánh được.

“Cô giáo của các con cũng rất biết làm trò, nói với mẹ biết bao nhiêu là thứ. Đùa gì chứ, con là con gái mẹ, mẹ biết rõ con muốn gì.”

Mẹ Thẩm bỏ thịt cá vào trong chén của cô.

Sống lưng Thẩm Thanh Đường phát lãnh, im lặng trông chốc lát, cô khẽ hỏi: “Con muốn gì?”

Mẹ Thẩm hơi dừng lại, liếc nhìn cô, không trả lời, chỉ giục cô ăn mau đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Thanh Đường về phòng, ngồi trên giường thu dọn quần áo đem từ trường học về, gấp lại từng món từng món, chất ở bên hông, bốn bề yên tĩnh đến cả không khí cũng ngưng đọng.

Cửa phòng ngủ bị đẩy mở, mẹ Thẩm đi vào, đóng cửa, trong tay còn cầm theo quần áo, màu đen, không thể quen thuộc hơn, là chiếc váy body cô và Tưởng Thanh mua lúc ở bên ngoài trường, vốn dĩ phải nằm ở đáy tủ trong trường, nó bị cô giấu kỹ đến không thấy ánh mặt trời.

“Con gái đã lớn rồi.”

Da mặt mẹ Thẩm căng chặt, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng châm biếm. Bà vô cảm ném chiếc váy qua, đập vào mặt Thẩm Thanh Đường, mùi vải bị ám mùi tủ cũ, lại càng giống với mùi sau khi khói tan.

Chất liệu mềm mại, nhưng Thẩm Thanh Đường lại cảm thấy như có một cái tát thật mạnh vào mặt.

Cô sững người, đôi mắt trống rỗng và hoang mang, ngơ ngác kéo chiếc váy trên mặt mình xuống.

“Ở dưới nhà không nói là bởi có người ngoài, để lại cho cô chút mặt mũi, chuyện xấu hổ trong nhà không thể để bên ngoài biết, tôi không thể làm một người mất mặt như vậy được.”

Mẹ Thẩm giơ tay, một xấp ảnh dày cộp theo động tác của bà phát ra âm thanh lạch cạch, trong mắt bà xen lẫn sự xem thường. Một giây sau tất cả đều bị ném lên mặt Thẩm Thanh Đường, đường viền ảnh sắt bén cắt vào da thịt cô, châm chích đau nhói, Thẩm Thanh Đường nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống

Cô nhặt những tấm ảnh lên, nhân vật chính trong ảnh là cô và Hứa Kim Dã, hai người đang nhìn nhau, nắm tay, ôm nhau, hôn nhau…giống như bao cặp tình nhân bình thường khác.

Mẹ Thẩm đi tới, không hề do dự nói muốn cởi quần áo của cô ra, nhưng cũng chẳng phải cởi mà là xé chúng ra thành từng mảnh, áo len bị kéo đến cánh tay, những vết bầm đỏ tím trên ngực cô lộ ra trong tầm mắt hung dữ của bà. Chuyện gì đã xảy ra không cần nói cũng rõ.

“Đê tiện!”

“Sao cô có thể đê tiện đến như vậy chứ!”

Mẹ Thẩm ôm trán lùi lại vài bước, bà bị những vết bầm kia đâm cho đau đớn, bà mắng chửi không quan tâm đến hình tượng, những lời khó nghe mà bà chưa từng nói đều được tuôn ra không dứt, vừa mắng vừa khóc, bà cũng đau đớn.

“Có phải con oán hận mẹ, trách mẹ quản con quá nghiêm khắc, hận mẹ bắt con gặp gỡ thân thiết với Hứa Tri Hành, thế nên con báo thù mẹ?”

“Vì vậy con dốc hết tâm sức đi quyến rũ Hứa Kim Dã, con ở bên ai cũng được sao cứ phải là Hứa Kim Dã?”

“Ti tiện, con gái của tôi sao có thể làm ra những chuyện như thế này?”

Thẩm Thanh Đường đờ đẫn, chớp mắt, nước mắt rơi xuống không ngừng. Cô lắc đầu nói không có, cô không hề nghĩ sẽ báo thù ai cả.

Giống như mọi mối quan hệ tình cảm khác, nó diễn ra một cách tự nhiên.

Cô ngẩng đầu, cơ thể lơ lửng giữa không trung, cảm giác mất trọng lực mãnh liệt: “Nếu đã liên hôn với nhà họ Hứa, thì đối với bố mẹ mà nói, Hứa Tri Hành hay Hứa Kim Dã có gì khác biệt?”

Thẩm Thanh Đường nâng tay, lau nước mắt trên mặt, tia hy vọng không nên có chợt hiện lên, cô như đang cầu xin: “Nếu như là Hứa Kim Dã con sẽ đồng ý.”

Đôi mắt mẹ Thẩm trừng to, dường như muốn nứt toạc ra, thất vọng hoàn toàn: “Không thể nào! Sao cô trở nên như vậy?”

“Ngay từ khi bắt đầu tôi đã nói cô cách xa cậu ta ra, cô chẳng nghe lọt tai, tôi thật sự nghi ngờ cô không phải con gái tôi, trước kia rõ ràng cô rất ngoan ngoãn.”

“Có phải vì Hứa Kim Dã nên cô mới trở thành như vậy không? Nhất định là vậy, không sai, chính vì cậu ta, cô mới thay đổi thành một người hoàn toàn khác.”

“…”

Sao Thẩm Thanh Đường lại quên điều tối kỵ của một con rối dây, chính là có suy nghĩ của riêng mình.

Mẹ Thẩm lo lắng đi tới đi lui, bà nói rất nhiều. Sau khi tỉnh táo lại bà đưa tay lau nước mắt cho Thẩm Thanh Đường, sờ lên mặt cô, xoa vết thương bị cắt trúng nên đỏ lên, đau lòng nói công chúa nên có dáng vẻ của công chúa, rơi nước mắt thì không ngoan đâu, hai người là mẹ con, trên đời này không ai yêu con gái hơn mẹ ruột.

“Chúng ta không gả cho nhà họ Hứa nữa được không? Mẹ sẽ nhượng bộ, mẹ không bắt con hẹn hò với Hứa Tri Hành nữa, con vẫn còn nhỏ, vẫn sẽ như lúc trước, con muốn tiếp tục học thì chúng ta sẽ đi gặp giáo sư, học nghiên cứu học tiến sĩ đều được hết, không học ở Đại học Kinh nữa cũng không sao, con có thể học ở trường nào con muốn.”

Mẹ Thẩm tựa lên trán cô, bình tĩnh trở lại, vẫn như thường ngày gọi cô là công chúa bé nhỏ: “Con là toàn bộ tâm can của mẹ.”

Thẩm Thanh Đường không nói gì nữa.

Áo len đã bị kéo hư, sau khi mẹ Thẩm rời khỏi, cô tắm rửa thay quần áo, sau khi xong hết thảy cô không thể tìm thấy điện thoại, cô duỗi tay mở cửa, vặn mấy lần mới phát hiện cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài, cô vốn không thể mở.

Thẩm Thanh Đường cảm thấy hoảng loạn hơn bao giờ hết.

Cô đập cửa, không ai trả lời, bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ, cô trượt theo cánh cửa ngồi bệt xuống cho đến khi trời tối.

Khi cửa được mở ra một lần nữa là lúc mẹ Thẩm bưng cơm tối đến, tia sáng lọt vào không thể chiếu sáng căn phòng tối đen.

“Mẹ đã xin nghỉ ở trường, mấy hôm nay con cứ ở nhà, mẹ sẽ ở nhà với con, đợi qua mấy hôm nữa tất cả sẽ quay về điểm ban đầu, chúng ta lại như trước đây.”

Mẹ Thẩm đặt bữa tối lên bàn, ngồi xổm xuống xoa tóc cô: “Ngoan, dưới đất lạnh lắm, đừng ngồi dưới đất.”

“Mẹ, con muốn về trường.” – Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu, lúc nói chuyện cô mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn đi rất nhiều.

“Mấy hôm nữa sẽ cho con về trường, chỉ cần con suy nghĩ kỹ chuyện gì cũng có thể thương lượng.”

“Nghĩ kỹ chuyện gì?”

“Cắt đứt với Hứa Kim Dã, con chia tay cậu ta, đồng ý với mẹ từ nay về sau không lui tới nữa.”

Thẩm Thanh Đường cười khổ, lắc đầu.

Mẹ Thẩm cũng không ép cô: “Không sao, con cần thời gian, mẹ biết, mẹ sẽ cùng con vượt qua.”

“Có thể trả điện thoại lại cho con không?”

“Muốn tìm nó?”

Thẩm Thanh Đường không trả lời.

Mẹ Thẩm vén sợi tóc mai bên tai cô: “Đứa trẻ ngốc, bây giờ nó còn phải lo cho thân mình, thời gian đâu mà lo cho con, loại người như nó có rất nhiều nữ sinh bên cạnh, con cũng không hẳn là người duy nhất.”

“Anh ấy thế nào?”

Thẩm Thanh Đường mở to mắt, tỉnh táo lại, túm lấy tay mẹ Thẩm theo bản năng.