Quy Dã - Kim Vụ

Chương 39: Qua đây nói thì anh nghe




Hứa Tri Hành tìm thấy Hứa Kim Dã trong quán bar.

Gọi điện cho Hứa Kim Dã không ai nghe, Hứa Tri Hành phải bắt đầu tìm từ nhóm người xung quanh Hứa Kim Dã, có người bảo không rõ vì vậy Hứa Tri Hành tìm đến những nơi Hứa Kim Dã thường tới: phòng bida, quán bar, sân thi đấu…tất cả những nơi mà sinh viên đều sẽ lui tới.

Mấy năm nay Hứa Tri Hành thường xuyên đến quán bar vì phải tiếp khách, nhưng đây là lần đầu anh ta đến một mình.

Không có nguyên do gì khác chỉ đơn giản Hứa Tri Hành không thích bầu không khí ở nơi này, từ tiếng nhạc đinh tai nhức óc cho đến ánh đèn chói mắt, nam nữ lui tới những nơi này thì càng không cần nhắc tới.

Hứa Tri Hành giữ vẻ mặt nghiêm túc, tránh tiếp xúc thân thể.

Có cô gái đến bắt chuyện, cười chúm chím nhìn anh ta, thấy dáng vẻ anh ta vừa nghiêm túc vừa dè dặt nên hỏi: “Lần đầu đến à, chơi cùng đi?”

“Tôi tìm người.”

Hứa Tri Hành lạnh nhạt đáp.

Cô gái hơi nhướng mày, tỏ vẻ không sao hết, quay người rời khỏi rồi hòa vào đám đông.

Hứa Tri Hành đi lên lầu hai, dựa theo số phòng tìm thấy Hứa Kim Dã, anh ta đẩy cửa ra, vài người trong phòng ngước mắt lên nhìn qua cảm thấy hơi bất ngờ, gọi một tiếng Giám đốc Hứa, Hứa Tri Hành không đáp, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Hứa Kim Dã. Trước mặt Hứa Kim Dã bày ra và phần tài liệu, Hứa Kim Dã cầm bút ký tên, những người khác cảm giác được bầu không khí không ổn nên nhanh chóng đứng dậy cầm tài liệu chuồn mất.

Hứa Kim Dã đóng nắp bút lại sau đó mới thong thả nhướng mắt, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Ký cái gì?” – Hứa Kim Dã hỏi

“Cần báo cáo với anh?”

Hứa Tri Hành giơ tay ấn lên mi tâm, một lúc sau anh ta ngồi xuống đối diện với Hứa Kim Dã, tấm kính trong phòng có sự phản quang nhẹ, Hứa Tri Hành không hề do dự hỏi thẳng: “Hai người ở bên nhau khi nào?”

“Ai?” – Hứa Kim Dã tựa lên thành ghế, hỏi ngược lại.

Hứa Tri Hành cau màu, cơn giận không biết từ đâu dâng lên: “Thẩm Thanh Đường.”

Hứa Kim Dã rũ mắt xuống, có chút bất ngờ, anh không trả lời, thái độ của Hứa Kim Dã chính là không thừa nhận cũng không phủ nhận nhưng cũng có thể xem đây là một loại ngầm thừa nhận, ánh mắt lạnh nhạt u tối chăm chú nhìn Hứa Tri Hành, đợi câu tiếp theo.

“Bởi vì anh sao?” – Hứa Tri Hành nhìn thẳng vào mắt Hứa Kim Dã, nếu như không phải vì anh ta, có lẽ Hứa Kim Dã và Thẩm Thanh Đường cũng sẽ không gặp nhau.

“Có bệnh thì đi khám, bớt dát vàng lên mặt mình.”

Hứa Tri Hành hỏi: “Vậy em thích cô ấy?”

“Liên quan gì anh?”

“….”

Sắc mặt của Hứa Tri Hành từ đầu đã chẳng tốt lúc này lại càng khó coi hơn: “Hứa Kim Dã, anh đến đây không phải vì em, chuyện xấu em làm chất thành đống, em quen ai bên ai anh quản không được.”

“Nhưng Thẩm Thanh Đường và các cô bạn gái trước kia của em không hề giống nhau. Cô ấy chỉ là một cô gái rất đơn thuần rất ngoan ngoãn rất lương thiện, em chỉ tiện tay thì chơi nhưng cô ấy sẽ cho là thật.”

“Nếu em muốn bạn gái, bốc đại một gái xinh đẹp nào đó đang đợi cũng được, tại sao lại cứ là Thẩm Thanh Đường?”

Hứa Tri Hành vẫn còn nhớ lúc Thẩm Thanh Đường bộc bạch với mình, anh ta hỏi cô người đó cũng thích cô chứ, lúc đó cô đã cười rất tươi nói người đó chắc là cũng thích cô.

Đáp án vốn không phải câu khẳng định, cẩn thận lại yếu thế.

Hứa Tri Hành nhếch mí mắt, mím môi hỏi: “Tại sao không thể là cô ấy?”

“Sao anh biết được, tôi không phải cô ấy thì không được.”

Hứa Tri Hành bật cười chế nhạo: “Em nói câu này bản thân em có tin không? Hai người ngay từ đầu chính là người của hai thế giới, em đắm chìm trong quán bar, đua xe, có chuyện lệch lạc nào em không làm không? Thẩm Thanh Đường ngoài trường học ngoài ký túc xá, giảng đường thì nơi cô ấy đến nhiều nhất là thư viện.”

“Em cảm thấy, hai người có điểm chung nào không?”

Hứa Kim Dã mím môi cười trào phúng.

“Anh có biết cô ấy không thích những nơi đó? Anh có biết cô ấy đến đây chơi vui thế nào không? Anh có biết phiên bản cô ấy trong mắt anh chính là kiểu mà cô ấy ghét nhất không?”

Hứa Tri Hành sững sờ: “Em đưa cô ấy đến những nơi thế này?”

“Thậm chí anh còn chẳng hiểu cô ấy mà còn tới tìm tôi đấu tranh vì chính nghĩa.” – Dừng lại nửa giây, Hứa Kim Dã hỏi: “Hứa Tri Hành, anh không thấy mệt à?”

Hứa Tri Hành chỉ ngồi ngây ra đó một lúc, trước khi đi anh ta hỏi hai người định sau này thế nào, Hứa Kim Dã không trả lời, dù chỉ thêm một câu thì Hứa Kim Dã vẫn luôn lười trả lời Hứa Tri Hành. Hôm nay đã vượt giới hạn, Hứa Tri Hành cũng không tiếp tục tự làm mất mặt mình nữa, đứng đậy rời đi.

Sau khi rời đi, âm nhạc bên ngoài vẫn đinh tai nhức óc như cũ.

Cũng chính vào lúc này, Hứa Tri Hành mới nghiêm túc xem xét những gì Thẩm Thanh Đường nói trong bữa tiệc tối hôm đó. Cô nói có lẽ không phải oán hận, có lẽ vì không thân thuộc, chỉ có huyết thống nhưng lại thiếu tình cảm thân thiết của sớm tối bên nhau, sau đó thì bỗng một hôm đang đi giữa đường lại bị ép đứng vào chung một khung ảnh gia đình được treo trên tường.

Có lẽ Hứa Tri Hành chưa bao giờ thấu hiểu Hứa Kim Dã.

*

Kỳ nghỉ kết thúc, sinh viên bắt đầu đi học trở lại.

Sân trường yên ắng đã lâu nay không khí lại náo nhiệt, lúc Thẩm Thanh Đường đến ký túc xá, Tưởng Thanh và Trương Giai Di đã đến, đang sắp xếp chăn nệm trên giường của mình.

“Đường Đường!”

Trương Giai Di ước gì có thể bò ngay xuống giường ôm chặt Thẩm Thanh Đường: “Tớ ở nhà siêu siêu siêu siêu siêu nhớ các cậu.”

“Tớ cũng vậy, ở nhà chán muốn chết.” – Tưởng Thanh nói.

“Tớ cũng rất nhớ các cậu.” – Thẩm Thanh Đường bỏ hành lý xuống, mỉm cười; “Tớ đem đồ ăn vặt đến cho các cậu, cầm từ nhà tới.”

“Tớ cũng có.”

“Đợi chốc nữa cùng nhau chia đi, buổi tối Huệ Nhu mới tới.”

“Sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm.”

“Được.”

Lúc dọn dẹp hành lý, Trương Giai Di phàn nàn anh bạn trai khoa thể dục dường như đã lạnh nhạt với mình: “Đã một tháng chưa gặp mặt, bây giờ đi học lại cũng không đến tìm tớ, nói bên khoa họ có việc không đi được, chả biết thật hay giả, bận cỡ nào chứ, một tiếng cũng không dành ra được sao?”

Tưởng Thanh chớp mắt: “Chắc là có việc thật mà, cậu đừng nghĩ nhiều quá.”

“Nhưng mà tớ thật lòng cảm thấy anh ấy lạnh nhạt với tớ hơn lúc trước. Trong lúc trò chuyện có thể nhìn ra được, một ngày chẳng được mấy câu, nếu tớ không chủ động tìm chắc anh ấy cũng chẳng thèm tìm tớ.”

“Hay là Tết nên hơi bận?”

“Bận thế thì tìm bạn gái làm gì, bây giờ tớ cảm giác tớ với anh ấy giống như đã qua thời kỳ nồng nhiệt, cảm giác mới mẻ đã hết nên bắt đầu không còn hứng thú nữa.”

“Hai người mới quen có mấy tháng thôi mà, còn chưa đến một năm, thời kỳ bảy năm(*) càng đừng nhắc tới.”

“Nhưng mà tớ thật sự thấy vậy.”

Tưởng Thanh chỉ có thể an ủi cô ấy: “Hai người cũng quen nhau được vài tháng rồi chắc chắn sẽ không thể giống như lúc mới yêu được. Vả lại xa nhau đã lâu, khi gặp lại chắc chắn sẽ lại như tiểu biệt thắng tân hôn ấy mà.”

“Thật không?” – Trương Giai Di hơi hơi bị thuyết phục.

“Chắc mà, đúng không Đường Đường?” – Tưởng Thanh dừng việc dọn dẹp lại, quay đầu hỏi Thẩm Thanh Đường đang thu dọn hành lý ở sau lưng.

Không nhận được phản hồi sau lần đầu tiên, cô ấy phải gọi thêm vài lần nữa thì Thẩm Thanh Đường mới ngẩng đầu, cười hỏi sao vậy.

Tưởng Thanh lặp lại vấn đề khi nãy một lần nữa, rồi nhíu mày hỏi: “Cậu đang suy nghĩ cái gì đó?”

“Không có gì.”

“Thanh Thanh nói có lý.”

Thẩm Thanh Đường đang nghĩ hết mới mẻ không còn hứng thú sao? Cô và Hứa Kim Dã khi nào hết mới mẻ không còn hứng thú.

Buổi tối Tống Tuệ Nhu đã trở lại, cô ấy về trường muộn nhất, vì để kịp đi ăn cơm nên ba người còn lại phụ cô ấy dọn đồ, sau khi quét dọn ký túc xá sạch sẽ mọi người cùng nhau tới quán ăn gần trường, dùng một cách hoa mỹ để đặt tên cho bữa ăn này là: bữa cơm đoàn tụ.

“Haiz, sau tết chẳng được cái gì chỉ lãi được mười mấy cân thịt, các cậu xem mặt tớ đã tròn ra rồi đúng không.” – Tống Tuệ Nhu cúi đầu, khoe chiếc cằm thứ hai của mình.

Tưởng Thanh hừ vài tiếng: “Ai mà không vậy, tớ còn không dám kể luôn á, sợ sẽ bị tổn thương.”


“Tớ đỡ hơn chút, tăng năm cân thôi, dồn hết vào bụng.” – Trương Giai Di vỗ vỗ cái bụng bụng tròn săn chắc của mình.


Ba người đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Thanh Đường.

Dưới áp lực của ba người họ, Thẩm Thanh Đường gật đầu: “Tớ cũng mập lên một chút.”

“Mập chỗ nào đâu, tớ thấy da cậu còn tươi tắn hơn trước tết, hồng hào quá trời, cậu ăn tết chắc là vui lắm đúng không?” – Trương Giai Di bĩu môi, ghen tỵ vô cùng.

“Đi đâu chơi hả, chả nghe cậu kể gì.” – Tưởng Thanh hỏi.

“Thật sự không có đi đâu hết nhưng đúng là khá vui.” – Thẩm Thanh Đường nở nụ cười.

Lời cô nói là thật, nó không liên quan đến địa điểm, chỉ liên quan đến con người.

“Sướng thật.”

Trương Giai Di không khỏi cảm thán: “Chỉ có mình tớ vì giận dỗi đàn ông mà trở thành oán phụ.”

Tưởng Thanh khui soda, nâng ly lên: “Vậy bắt đầu từ bây giờ, thay hồn đổi xác, đàn ông là cái đếch gì chứ, bọn họ không đáng ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta.”

“Cậu nói đúng.”

“Đi học lại vui vẻ.”

“Vui vẻ.”

Bốn người vui vẻ cụng ly với nhau.

Ăn được một nửa, đột nhiên chiếc bàn trống bên cạnh có người đến ngồi, nhân viên phục vụ bận rộn xếp ghế, dời thêm ghế bên cạnh qua, là một nhóm nam sinh, vừa trò chuyện vừa ngồi xuống.

Bởi vì khá ồn ào nên bốn cô gái quay lại nhìn theo bản năng, trong nhóm người nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.

“Hứa Kim Dã kìa.” – Trương Giai Di cong môi.

Trai đẹp ai mà không thích, cảnh đẹp ý vui nhìn thấy không thể không mỉm cười.

“Sao trùng hợp vậy chứ, đẹp trai quá đi, không phải là loại càng nhìn càng thấy nhạt nhẽo trái lại càng nhìn càng thấy xinh đẹp tuyệt vời.” – Tống Tuệ Nhu nói nhỏ, càng thấm thía sao trong trường có nhiều người thích Hứa Kim Dã đến vậy.

Thẩm Thanh Đường ngẩn người, không nghĩ tới cô lại có thể gặp Hứa Kim Dã ở quán ăn này, khi nãy anh hỏi cô đang ở đâu, cô trả lời đang ăn cơm với bạn cùng phòng, anh chỉ nói đã biết.

Tống Nguyên nhìn thấy họ, vẫy tay chào: “Bạn học Tưởng. Nữ thần! Trùng hợp thật, còn gặp được mọi người ở đây.”

Nói xong Tống Nguyên nhếch miệng cười: “Lâu quá không gặp.”

Hứa Kim Dã nâng cầm, coi như là chào hỏi.

Anh đang mặc một chiếc áo nỉ màu tối bên trong, bên khoài khoác một chiếc áo khoác rộng rãi màu đen, không phải cố ý phối đồ nhưng chỉ với gương mặt này thì mặc gì cũng thấy ưng mắt.

“Đã lâu không gặp.” – Tưởng Thanh gật đầu.

Tống Nguyên khẽ cười.

Hai người họ chào nhau như những người bạn học bình thường, không có gì đặc biệt.

Tống Nguyên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hứa Kim Dã, liếm môi cười cười: “Vậy mà cũng gặp được, bốn bỏ lên năm em với nữ thần đúng là có duyên.”

“Cậu chọn quán này?” – Hứa Kim Dã hỏi.

“Anh chọn, nhưng em kiên quyết bày tỏ sự đồng ý của mình.” – Tống Nguyên không biết xấu hổ nói, thực ra Tống Nguyên có được chọn đâu, kim chủ ba ba nói ăn ở đâu thì ăn ở đó.

Mọi người bắt đầu chọn món.

Hứa Kim Dã để mọi người tự chọn còn mình cầm điện thoại, nghiêng người nhắn tin bằng một tay. Khoảng cách chưa tới hai mét, lưng đối lưng lại không thể trực tiếp nói chuyện với nhau mà phải nhắn tin, giống như gián điệp đang làm việc cho tổ chức ngầm.

Có người bắt đầu đòi uống rượu, nói hôm nay không thể không uống rượu, chê bia độ cồn thấp nên muốn uống rượu trắng bị Tống Nguyên mắng không ngóc đầu lên được.

[Thẩm Thanh Đường]: Anh uống ít thôi.

Hứa Kim Dã lười biếng nở nụ cười, nhướng mắt cong môi, một két rượu biến thành hai, âm thanh không lớn không nhỏ đủ để bàn bên cạnh nghe thấy.

Thẩm Thanh Đường cầm điện thoại, ngón tay chợt dừng lại, lông mày cau lại.

[Hứa Kim Dã]: Quản anh?

[Hứa Kim Dã]: Qua đây nói thì anh nghe.

[Thẩm Thanh Đường]: ….

____

Chú thích của editor
(*) Thất niên chi dương (七年之痒): xuất phát từ bộ phim “Itchy Seven Years” của Mỹ, có nghĩa là tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được “thất niên chi dương” thì đôi lứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.